Chương trước
Chương sau
Phục Linh sợ hãi kêu lên, ngay lúc một đạo bạch quang hiện lên trước mắt, một bóng đen lách mình nhanh chóng chắn trước mặt nàng. Mũi kiếm đã đâm qua y phục của nam tử, Bùi Thiên Sùng phẫn nộ nhìn Mạc Tầm, định mở miệng mắng, lại nghe Mạc Tầm lạnh giọng: "Chẳng qua chỉ là một nha đầu, Bùi tướng quân làm gì tức giận như vậy?

Bùi tướng quân không phục, chuẩn bị phản bác thì nghe Nguyên Chính Hoàn lên tiếng: "Bùi tướng quân đưa Linh Khuyết lui xuống đi."

Nghe vậy, Bùi Nguyên Sùng không thể nhiều lời, lập tức gọi người vào kéo Linh Khuyết đi.

Linh Khuyết giãy giụa, không ngừng kêu: "Thả ta ra! Không phải nói ta là công chúa sao! Buông ra..."

Nơi này đều là người Lê Quốc, ai cũng không nghe nàng nói, tới lúc cần thiết, họ luôn ép giải nàng đi.

Phục Linh vẫn chưa hoàn hồn, đã thấy Mạc Tầm xoay người nhìn mình, trầm giọng: "Không muốn chết thì ngày sau nói chuyện cẩn thận một chút!" Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Thượng Trang.

Thượng Trang cũng bị dọa sợ, ai lại ngờ động tác của Bùi Thiên Sùng lại nhanh như vậy?

Duỗi tay nắm chặt tay Linh Khuyết, cả người nàng vẫn còn run rẩy.

Phục Linh lúc này mới có phản ứng, quay đầu nhìn nàng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao rồi tiểu thư."

"Sau này không được nói lung tung nữa." Nàng nhẹ giọng dặn dò. Bùi Nguyên Sùng không phải Mạc Tầm, ông ta sẽ không hạ thủ lưu tình với Phục Linh. Nghĩ tới đây, nàng bất giác nhìn Mạc Tầm, thật cảm kích hắn, bất luận thế nào, hắn cũng vừa cứu mạng của Phục Linh.

"Nô tỳ nhớ rồi." Phục Linh gật đầu thật mạnh. Hiện tại nàng không thể chết, nàng chết rồi, một mình tiểu thư phải làm sao đây?

"Vào đi." Nguyên Chính Hoàn thấp giọng, lần này, y không duỗi tay ôm lấy nàng.

Phục Linh đỡ Thượng Trang đứng dậy, trên người nàng ấy không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào Phục Linh mà xuống xe. Phục Linh ôm lấy nàng ấy, một câu cũng không cầu xin giúp đỡ. Trong lòng vẫn tức giận, nếu không phải nàng mở miệng gọi thiếu gia, ít nhất hiện tại, có lẽ thiếu gia đã đưa tiểu thư đi.

Cắn môi, nàng thật hận vì hôm nay lại để tiểu thư rơi vào tay người Lê Quốc, không khỏi nhớ tới trước kia, Hoàng Thượng ngàn dặm xa xôi tới Vân Điền Quận cứu nàng ấy, nhưng hiện tại, bọn họ phải làm sao đây?

An Lăng Vu cũng từ trên xe ngựa xuống, nàng mờ mịt nhìn tất cả diễn ra phía trước, không thể tin nổi. Đưa mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn, nàng thấp giọng hỏi: "Hoàn, đây là chuyện gì..."

Nguyên Chính Hoàn không nói chuyện, chỉ nghe Mạc Tầm lên tiếng: "Diệc Trang cô nương vào trong trước đi, ngoài này gió lớn." Dứt lời, hắn tiến lên ý bảo nàng đi trước.

An Lăng Vu chần chờ, cuối cùng chỉ có thể nâng bước.

"Tiểu thư ổn không?" Phục Linh nhỏ giọng.

Thượng Trang gật đầu, khẽ cười để nàng ấy yên tâm.

Thời điểm vào Hổ Thành, đường phố không còn một bóng người Tây Chu. Thượng Trang không biết họ đã bắt đi, hay có nguyên nhân này khác, nhưng nhìn Bùi Thiên Sùng phía trước, hai tay không khỏi nắm chặt thành đấm.

Tàn sát bá tanh trong thành...

Không khỏi hoang mang, bởi vì nàng biết mệnh lệnh lớn như vậy Bùi Thiên Sùng không thể hạ xuống.

Như thế, chỉ có thể là...

Bỗng nhiên ngước mắt nhìn bóng lưng nam tử, nàng khép nhẹ hai mắt.

Y từng nói, có đôi khi giết người là bất đắc dĩ, bọn họ đều có lý do của mình, nhưng hành động này, nàng không có cách nào nhìn thấu.

Nơi ở của phủ doãn hiện tại đã trở thành chỗ tạm thời của Người Lê Quốc.

Nguyên Chính Hoàn an bài một căn phòng gần rừng trúc, rất an tĩnh, dựng thẳng mũi lên liền có thể ngửi thấy mùi trúc nhàn nhạt thanh tao.

Phục Linh dìu Thượng Trang nằm xuống, vừa định đứng lên lại bị giữ chặt. Phục Linh kinh hãi, vội nhìn nàng, hỏi: "Tiểu thư sao vậy?"

Thượng Trang nhíu mày, chần chờ một hồi mới hỏi: "Ngươi nói xem, có phải ca ta và Hoàng Thượng đều biết ta đang ở cùng Vương gia không?" Lời này, nàng ấy chưa bao giờ nói với nàng, là nàng ấy lừa nàng.

Phục Linh giật mình, lúc này mới nhớ thời điểm ở cửa thành, dưới tình hình cấp bách nàng đã rống to lên, giờ phút này nghe tiểu thư hỏi, nàng chỉ biết ngây ra.

"Phục Linh..."

Phục Linh cắn môi, quỳ xuống: "Tiểu thư, thiếu gia và Hoàng Thượng đều biết. Nô tỳ đã hứa với thiếu gia, nói người ở cạnh Vương gia chắc chắn sẽ an toàn, kêu thiếu gia yên tâm. Hoàng Thượng... Hoàng Thượng nói, chỉ cần tiểu thư có thể sống sót, người ở cùng ai cũng đều có thể."

Thượng Trang giật mình, thì ra mọi người đều biết, chỉ có mình nàng không rõ...

A, Phục Linh còn nói gì, Nguyên Duật Diệp tưởng nàng đã chết sao?

Khi đó hắn nói, chỉ cần Nguyên Chính Hoàn không còn, nàng sẽ được rời khỏi hoàng cung. Nhưng hôm nay, Nguyên Chính Hoàn chưa chết, hắn lại đồng ý để nàng ở cạnh y, chỉ cần nàng không chết.

Khóe môi khẽ động, nàng vốn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên một câu cũng không thể nói ra lời.

Thật không thể tưởng tượng, một người kiêu ngạo bá đạo như thế lại có thể nói ra lời này?

Thời điểm đó, trong lòng hắn đang có tâm tình gì?

Thượng Trang cắn răng, thân thể run lên.

"Tiểu thư." Đáy mắt Phục Linh ẩn ẩn nước, nức nở gọi nàng.

Thượng Trang nắm chặt tay Phục Linh, nhỏ giọng: "Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút."

Định tiếp tục nói nhưng thấy nàng đã nhắm hai mắt lại, Phục Linh chỉ đành đứng dậy ra ngoài.

Nơi này là một tiểu viện độc lập, có ba gian phòng, nàng ở sương phòng ngay cảnh tiểu thư. Chỉ là, nàng lại không hề cảm thấy mệt mỏi lúc này, có lẽ vì đây là chỗ của người Lê Quốc, nội tâm không cách nào thoải mái.

Tiểu thư đã dặn, không được nói chuyện lung tung trước mặt Bùi Nguyên Sùng, vừa nghĩ tới ông ta, nàng liền cảm thấy buồn nôn.

Bất tri bất giác đã ra ngoài tiểu viện, xa xa vô tình nhìn thấy Mạc Tầm, ánh mắt của hắn cũng trùng hợp nhìn về phía bên này, hai người đều ngây ra.

Hắn đi tới, trầm giọng: "Không có việc gì thì đừng ngoài." Ở đây khắp nơi đều là người của Bùi Thiên Sùng, tính tình Phục Linh lỗ mãng, ai biết nàng sẽ lại gây ra họa gì? Mà hắn không thể từng thời từng khắc ở cạnh trông chừng.

Thấy Phục Linh không nói lời nào, biết nàng vì chuyện của họ mà tức giận, Mạc Tầm không định nhiều lời, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, chợt nghe Phục Linh đứng sau gọi: "Mạc thị vệ..."

Một tiếng này, nàng phải lấy hết dũng khí mới có thể gọi.

Mũi nàng rất thích, ngay lúc hắn xoay người, nàng đã có thể ngửi ra mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn. Là thuốc trị thương! Vì cứu nàng mà bị thương!

Nghĩ tới, nha đầu bất giác cắn môi nhìn người trước mặt.

Thoáng chần chờ, nàng cuối cùng cũng nâng bước chạy tới, chỉ vào ngực hắn, hỏi: "Cái này.. Là vì ta sao?"

Mạc Tầm giật mình run lên, theo bản năng cúi đầu nhìn, xấu hổ đáp: "Chỉ là chút trầy xước mà thôi."

Cũng chẳng biết tại sao, Phục Linh lại chấn động. Cảm thấy bối rối, nàng nói năng có chút lộn xộn: "Vậy sao? Để ta bôi thuốc giúp ngươi." Dứt lời, chẳng quản gì khác, nàng duỗi tay tìm kiếm hộp thuốc trên người hắn.

Đợi Mạc Tầm có phản ứng, hộp thuốc mỡ kia đã ở trên tay Phục Linh, hắn cứ thế bị nàng kéo đi, đẩy mạnh vào một gian phòng.

Kỳ thật với khí lực của hắn, Phục Linh căn bản không thể làm gì, nhưng một khắc đó, hắn lại không có cách nào chống đỡ nữ tử trước mặt.

Y phục trên người bắt đầu bị cởi bỏ, Mạc Tầm mới hoàn hồn, vội bắt lấy tay nàng, trầm giọng hỏi: "Một cô nương như ngươi sao có thể làm chuyện như vậy?" Bất luận thế nào, bọn họ rốt cuộc vẫn là nam nữ có khác biệt.

Sắc mặt Linh Khuyết trắng bệch, cắn răng nói: "Ta còn từng hầu hạ Vương gia thay y phục, ngươi có ý kiến sao?" Nàng quên mất thân phận của Nguyên Chính Hoàn, vẫn như trước mà gọi y là "Vương gia".

Mạc Tầm đen mặt, qua nửa ngày mới mở miệng: "Sau này không được gọi Vương gia."

Lúc hắn nói chuyện, Phục Linh đã cẩn thận để lộ bả vai hắn ra. Vết thương đúng thật không sâu, nhưng thật sự không giống trầy xước thông thường mà hắn nhẹ nhàng bâng quơ.

Nàng mở nắp thuốc, không thèm đếm xỉa mà hỏi bật lại: "Vậy thì gọi là gì?" Chuyện này, nàng thật sự không biết.

"Ngài là Thái Tử điện hạ của chúng ta, là thiếu chủ của Lê Quốc!" Mạc Tầm ngước mắt nhìn nàng.

Phục Linh lạnh lùng hừ một tiếng, thời điểm tay chạm vào da thịt hắn, nàng dùng lực thật mạnh: "Lê Quốc sớm đã bị Tây Chu chúng ta tiêu diệt, nơi nào còn có Thái Tử?"

Mạc Tầm đau tới nhíu mày, nhưng nghe lời này của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, đưa tay bóp chặt cổ tay nàng, nghiêm nghị mắng: "Lời ta nói ngươi không nghe sao? Còn nói lung tung, ta... Ta..."

"Ngươi thế nào?" Phục Linh trừng mắt, ngang ngược hỏi.

Mạc Tầm tức giận, đưa một tay lên. Phục Linh cũng không có ý định tránh, vẫn như trước mà ngẩng mặt: "Đánh đi, dù sao cũng không phải lần đầu!"

Nam tử cắn môi, cuối cùng đành buông tay xuống, chỉ là tay kia vẫn giữ chặt cánh tay nàng, lạnh giọng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hắn phát hiện nha đầu này ngày càng khó quản, đúng là bị làm hư rồi!

Phục Linh nhìn hắn, thanh âm bất giác nhỏ xuống: "Ngươi thả ta và tiểu thư rời khỏi nơi này, ta đương nhiên sẽ không nói lung tung."

"Không thể!" Hắn lập tức cự tuyệt.

Mặc dù chán ghét Thượng Trang, hắn cũng không thể không màng tình cảm của chủ tử dành cho nàng. Trong lòng hắn cũng tinh tường, Nguyên Duật Diệp cũng giống chủ tử nhà hắn, hiện tại giữ Thượng Trang ở lại, với bọn họ là trăm lợi không hại.

"Mạc thị vệ..." Ngữ khí của Phục Linh thoáng mềm xuống, nàng biết, đây là đại sự, không thể vì một lời của nàng mà thay đổi suy nghĩ của hắn, mà hắn cũng không phải người xử trí theo tình cảm như vậy.

Kêu hắn thả các nàng đi tương đương với việc phản bội Nguyên Chính Hoàn, với Mạc Tầm, đây là điều không có khả năng.

Nghĩ nghĩ, Phục Linh lại nói: "Trong tay chủ tử ngươi không có thuốc giải của tiểu thư, có lẽ là đang nằm trong tay vị tướng quân kia. Nhưng ta nhìn thế nào cũng không thấy ông ta sẽ giao thuốc giải ra, nếu đã vậy, ngươi không sợ tiểu thư sẽ không qua khỏi sao?" Đã không thể gọi "Vương gia", vậy nàng dứt khoát gọi "chủ tử ngươi", tuy rằng lúc gọi có chút gượng ép nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể gọi Nguyên Chính Hoàn là "Thái Tử điện hạ".

Mạc Tầm sợ run lên, Bùi Thiên Sùng không cầm, ông ta căn bản không có thuốc giải.

Chỉ là, cho dù có, Phục Linh nói đúng, bọn họ không có khả năng giao ra thuốc giải đơn giản như thế.

Gạt tay Phục Linh ra, hắn cài lại nút thắt, đứng lên: "Việc này không cần suy nghĩ, ta sẽ không giúp các ngươi rời đi, có bản lĩnh, tự các ngươi đi đi."

Phục Linh mở to hai mắt nhìn hắn, kêu bọn họ tự đi? Nói đùa gì vậy, đừng nói hôm nay thân thể tiểu thư chống đỡ không nổi, cho dù độc trên người đã giải rồi, các nàng cũng không có khả năng trốn đi.

Mạc Tầm nhìn nàng, nâng bước ra ngoài.

Phục Linh xoay người nhìn theo bóng lưng hắn, cắn răng: "Mạc thị vệ, ngươi chưa khiến ta chán ghét như hôm nay! Ta thật ghét ngươi!"

Bước chân chậm lại, hai tay nắm chặt thành đấm, hắn không hề xoay người, vẫn như trước rời đi.

"Bịch" Phục Linh tức giận ném hộp thuốc xuống đất, mà nam tử trước mặt không chút chần chờ, trực tiếp ra ngoài.

............................

Linh Khuyết bị dẫn vào phòng, ngoài cửa có hai thị vệ trông coi.

Không biết đây là ý của Nguyên Chính Hoàn hay mệnh lệnh của Bùi Nguyên Sùng.

Mấy lần định lao ra, nàng bị ngăn cản, cả đám người đều cung kính gọi nàng là "Công chúa", nhưng họ một bước cũng không cho nàng ra ngoài.

"Ta muốn gặp Vương gia!"

Một thị vệ nhìn nàng, cúi đầu: "Công chúa hồ đồ rồi, đó là Thái Tử điện hạ, là hoàng huynh của người, người sao có thể gọi ngài ấy là Vương gia?"

"Ta không phải công chúa! Nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải!" Hiện tại thì hay rồi, mặc kệ nàng nói gì cũng đều không có ai tin tưởng.

Thị vệ không nhiều lời nữa, chỉ ngăn cản, không cho nàng ra ngoài.

Nguyên Chính Hoàn và Bùi Nguyên Sùng đứng từ xa mà nhìn.

"Điện hạ, công chúa..." Bùi Thiên Sùng nhíu mày nhìn nữ tử bên kia.

Nguyên Chính Hoàn cảm thán một câu: "Chỉ trách ta không sớm tìm được muội ấy." Hoặc là khi đó y nên trực tiếp giết Nguyên Duật Diệp, như vậy Linh Khuyết sẽ không thể hãm sâu vào.

Muội ấy không ngừng nói mình không phải công chúa, muội ấy sao có thể không phải công chúa?

Hai tay nắm chặt thành đấm, sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt.

Bùi Nguyên Sùng thấy vậy, vội thấp giọng: "Việc này điện hạ không cần lo lắng, đợi thời gian qua lâu, công chúa sẽ tự hiểu."

Nguyên Chính Hoàn xoay người, nhìn ông ta, nói: "Lần này trở về gặp tướng quân, ta đây muốn hỏi một chút, việc này ai sẽ chịu trách nhiệm?"

Bùi Thiên Sùng cả kinh, vội đáp: "Đương nhiên là Hoàng Thượng!" Ông ta thật không rõ y đang có ý gì?

Nguyên Chính Hoàn cười cười: "Nếu là vậy, sao ngươi dám hạ độc nàng?"

"Điện hạ, đó là vì kiềm chế hoàng đế Tây Chu." Ông ta vội vàng giải thích.

"Ngươi suy nghĩ thật chu toàn, còn dùng mị tâm." Ông ta dùng mị tâm là vì trong tay hắn không có thuốc giải. Muốn cứu người, tất nhiên phải tìm được thần y, mà Thanh phu nhân lại không cứu người liên quan tới Bùi Thiên Sùng.

Bùi Thiên Sùng vốn không có ý định để Thượng Trang sống!

Nguyên Chính Hoàn lạnh giọng: "Ít ngày nữa sư phụ sẽ Vu Thành."

Sắc mặt Bùi Thiên Sùng thay đổi, tay nắm chặt trường kiếm trên thắt lưng, nhưng một câu cũng không nói.

"Ân oán giữa hai người cũng nên giải quyết rồi." Dứt lời, không thèm nhìn ông ta, y lập tức đi về phía trước.

"Điện..." Lên tiếng, lại không biết nên nói cái gì, sắc mặt Bùi Nguyên Sùng trở nên nặng nề, không đi theo.

Thị vệ ngoài cửa thấy Nguyên Chính Hoàn tới, lập tức hành lễ.

Linh Khuyết nghe tiếng của y liền chạy ra, gọi: "Vương gia tới rồi, mau thả ta ra!"

Y trực tiếp vào trong, cho người đóng cửa lại, mới nói: "Ta đã nói rồi, muội nên gọi ta "hoàng huynh"."

Linh Khuyết giật mình, sau nửa ngày mới phản bác: "Ta không phải muội muội ngài!"

Ôn nhu đưa tay xoa mái tóc nữ tử, y cau mày: "Sao vẫn không nghe lời như vậy? Muội là công chúa Lê Quốc ta, đã nhớ chưa?"

Gạt tay y ra, Linh Khuyết bất giác lui nửa bước: "Ta không phải, ta... Ta là Diệc Trang, ta mới là Diệc Trang! Ngài vẫn không rõ sao? Thượng Trang, Diệc Trang, chúng ta là tỷ muội!" Nàng có tỷ tỷ, cho nên sao có thể là công chúa Lê Quốc?

Nguyên Chính Hoàn giật mình, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới cười hỏi: "Muội nói bậy bạ gì đó?" Trang Nhi của y mới là Diệc Trang, mà nàng ấy và Thượng Trang căn bản không có quan hệ.

"Ta không nói bậy, ta là muội muội của Thượng Trang, ta là muội muội của tỷ ấy!" Vội vàng giải thích, vì khẩn trương mà hơi thở cũng gấp gáp, nàng mở to hai mắt nhìn y, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng vậy.

Bùi Thiên Sùng đứng từ xa nhìn, ông ta mơ hồ nghe bên trong có tiếng nói chuyện, mặc dù nghe không rõ nhưng có vẻ tình hình không tốt, chỉ là nhóm chủ tử đang nói chuyện, ông ta không thể xông vào.

Xoay người liền thấy An Lăng Vu đứng sau, nữ tử này thiếu chút đã gả cho Nguyên Chính Hoàn, nếu không có những việc kia, e rằng nàng sớm đã trở thành nữ chủ nhân của họ, cho nên đối với nàng, Bùi Thiên Sùng vẫn cung kính.

Ông ta thấp giọng hỏi: "Cô nương có việc muốn tìm điện hạ sao?"

"Hả?" Nghe tiếng người hỏi, An Lăng Vu mới hoàn hồn, đợi nhìn rõ người trước mặt, nàng vội giải thích, "Ta... Ta chỉ là tùy tiện đi ngang mà thôi."

Nàng cũng không nói rõ bản thân muốn làm gì, chỉ là vô tình trông thấy Nguyên Chính Hoàn và Bùi Thiên Sùng đứng đây, nàng liền tới, sau đó lại thấy Nguyên Chính Hoàn vào phòng của Linh Khuyết.

Nàng cũng không biết muốn nói gì, chỉ là linh hồn như muốn vào kia cùng y.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng điên rồi.

Linh Khuyết là muội muội y, trong lòng y chỉ có một mình Thượng Trang. Như vậy, nàng còn lo lắng điều gì?

Nghe vậy, Bùi Thiên Sùng liền nói: "Cô nương vẫn là đừng tùy tiện ra ngoài, nơi này rất loạn, vạn nhất cô nương xảy ra sơ xuất gì, điện hạ trách tội xuống thì không nói. Để ta tiễn cô nương về phòng." Dứt lời, ông ta duỗi tay, làm tư thế mời.

An Lăng Vu mỉm cười chua xót, hôm nay Nguyên Chính Hoàn nào còn thời gian quan tâm tới nàng? Y còn sợ nàng gặp chuyện sao?

Nhìn Bùi Nguyên Sùng, nàng bất đắc dĩ xoay người. Nàng biết, có rất nhiều chuyện đã được chú định sẵn, ai cũng chạy không thoát, ai cũng không thay đổi được.

Nàng chợt nhớ tới thời điểm cải nam trang ra khỏi nhà, khi đó ở Thục Quận, nàng gặp được y, đôi mắt đẹp như sao trời.

Nàng đứng cạnh y, y nhàn nhạt hỏi nàng: "Cô nương đang đợi ai?"

Mặt nàng liền ửng hồng, kinh ngạc không rõ vì sao y vừa nhìn liền nhận ra nàng là nữ tử, về sau mới biết thì ra y căn bản không thể nhìn thấy, nhưng thính lực lại vô cùng tốt.

Nàng đi theo y, cứ ngỡ đây chính là bắt đầu của hạnh phúc.

Lại không biết.

A, nàng thật không thể làm gì!

Đi ngang qua tiểu viện của Thượng Trang, bước chân thoáng chậm lại nhưng nàng không hề dừng bước, chỉ thuận miệng hỏi: "Bùi tướng quân, trong tay ngài thật sự có thuốc giải mị tâm sao?"

Bùi Thiên Sùng không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, chỉ trực tiếp đáp: "Không có."

Không có!

Nội tâm lặng lẽ niệm một lần, cũng chẳng biết tại sao, An Lăng Vu cảm thấy có chút thư giãn.

Không khỏi kinh ngạc, thì ra nàng hi vọng Thượng Trang chết.

Vì sợ nàng ấy cướp đi Nguyên Chính Hoàn sao? Có lẽ vậy.

Hít một hơi thật sâu, nàng đúng là nữ nhân xấu, mặc dù biết ca ca yêu nàng ấy nhưng không mong nàng ấy sống sót. Kỳ thật Thượng Trang cũng giống như nàng, đều là người số khổ. Nếu nàng ấy có thể ở cùng ca ca, ca ca chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng ấy. Chỉ tiếc, giờ phút này ca ca không thể ở cạnh nàng ấy nữa rồi.

Không thấy nàng nói gì thêm, Bùi Thiên Sùng cũng im lặng, chỉ đi phía sau.

Mà An Lăng Vu lại đột nhiên dừng bước, thoáng chần chờ, xoay người đi về phía tiểu viện kia.

"Diệc Trang cô nương!" Bùi Thiên Sùng gọi nàng nhưng nàng như không nghe thấy, trực tiếp đi qua bên kia.

Phục Linh trùng hợp đang ở gian ngoài, nghe trong sân có tiếng bước chân liền sợ run lên, vừa đứng dậy, cửa phòng đã bị mở ra. Thấy người tới là An Lăng Vu, Phục Linh kinh hãi, lại thấy Bùi Thiên Sùng sau lưng nàng, lập tức tỏ vẻ chán ghét, cắn răng hỏi: "Các ngươi làm gì?"

Dứt lời, Phục Linh trực chắn ngang tại cửa, tiểu thư còn đang ngủ, nàng không muốn bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy.

An Lăng Vu ngoái đầu nhìn vào trong, chỉ hỏi: "Nàng ấy đâu?"

Phục Linh giật mình, vội vàng đưa tay đẩy nàng ấy ra, trầm giọng: "Không được vào!" Bọn họ là người cùng một bọn, làm hại tiểu thư còn chưa đủ sao?

Kỳ thật An Lăng Vu cũng không rõ vì sao lại ma xui quỷ khiến tới đây, giờ phút này bị Phục Linh đẩy bả vai một cái, nhất thời đứng không vững, trật chân. Nhịn không được mà rên một tiếng, nàng cúi người xoa cổ chân, nhíu mày.

Bùi Thiên Sùng kinh hãi, vội hỏi: "Bị thương sao?"

Phục Linh không hề sợ hãi, ngược lại có chút đắc ý. Không phải Mạc Tầm không muốn nàng nói lung tung sao? Vậy nàng không nói, trực tiếp động thủ là được?

Trật chân chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải vậy!

Nàng trực tiếp đẩy An Lăng Vu ra ngoài.

An Lăng Vu không ngờ Phục Linh còn đẩy một cái, theo bản năng đỡ lấy khung cửa. Đáy mắt Bùi Thiên Sùng đứng sau đã ngưng tụ tức giận, đưa tay hung hăng nắm chặt y phục của Phục Linh, dùng sức kéo nàng ra khỏi cửa, lạnh giọng: "Chẳng qua là một nha đầu cũng có thể kiêu ngạo như vậy, chủ tử chắc cũng không hơn gì!" Hiện tại Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm đều không ở đây, ông ta đương nhiên phải giáo huấn nha đầu này một chút!

"Buông ra!" Phục Linh cắn răng kêu, ra sức giãy giụa.

Khí lực trên bàn tay kia thật ghê gớm, trực tiếp bóp chặt cổ tay nàng: "Là tay này đẩy người đúng không, vậy chặt cánh tay này!" Dứt lời, ông ta liền rút thanh chủ thủy đeo trên thắt lưng ra.

An Lăng Vu sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội nói: "Tướng quân, không thể!"

"Không cần ngươi cầu xin!" Phục Linh quát.

Hai mắt Bùi Thiên Sùng đỏ lên, đưa tay chém xuống. Phục Linh cuối cùng cũng hoảng sợ, theo bản năng giãy giụa, đột nhiên, ngọc bội trong túi gấm theo đó trượt ra.

Bùi Thiên Sùng mở to hai mắt, đây không phải...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.