Chương trước
Chương sau
Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Vy Phi
Tiết tử
Cháy nhà hôi của, nhân lúc nhà người ta cháy thì đi cướp bóc, tức giậu đổ bìm leo giành lợi riêng.
Cao hơn một bậc, nhắm chuẩn thời cơ, tùy thời hành động, quyết đoán một lần tiêu diệt kẻ địch.
1. Lén lút
Trời còn chưa sáng, Đông Dư đã vội vàng đến Hàm Phúc cung, phía sau nàng còn có một nữ tử đi theo, đầu luôn cúi thấp không nhìn rõ dáng vẻ.
Khi Mai Tâm mời các nàng vào trong điện nhìn thấy nàng kia thì hoảng sợ, buột miệng thốt ra: "Tử Quyên tỷ tỷ!" Nhưng nàng ấy rất nhanh che miệng lại, Tử Quyên đã sớm chết. Người trước mắt tuy diện mạo giống hệt nhưng tuyệt đối không phải là nàng ta.
Ngược lại, Mạch Ca nhận ra nữ tử kia, lẩm bẩm: "Tử Liên? Sao nàng ta lại tới đây?"
Trước kia, Tử Liên một lòng ghen ghét tỷ tỷ Tử Quyên làm việc ở trong cung, không tiếc thay đào đổi mận giả mạo Tử Quyên hầu hạ bên cạnh Mạch Ca. Sau đó lại thiết kế để được Hoàng thượng thị tẩm phong làm tiểu chủ, cuối cùng chỉ vì đắc tội Tuyên Phi gặp họa sát thân. Sau khi Tử Quyên thay nàng ta chết, nàng ta ra khỏi cung rời xa tất cả.
Nhưng lần này, tại sao nàng ta quay lại lần nữa?
Đông Dư thấy Mạch Ca nhận ra nữ tử kia, lúc này mới thở phào một hơi: "Tối hôm nay, nàng ta ngã ở cửa Hầu phủ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm 'Thần Phi, cứu con của ta'. Muội vốn tưởng rằng nàng ta chỉ là kẻ điên, nhưng chấp niệm của nàng ta quá sâu, khóc lóc cầu xin muội đưa nàng ta đến gặp tỷ tỷ."
Tử Liên thoạt nhìn cực kỳ gầy, dường như sống không như ý, đi đường cũng lung lay. Nàng ta hành đại lễ, sắc mặt cực kỳ đau thương: "Thần Phi nương nương cát tường, nô tì vốn không còn mặt mũi quay về cầu xin nương nương. Nhưng con của nô tì..." Nói được một nửa đã thấy nước mắt chảy ra từ hốc mắt. Nàng ta khóc thật sự thương tâm: "Con của nô tì bị kẻ gian cướp đi, chỉ cầu nương nương giúp nô tì tìm được nó."
Nàng ta ra sức dập đầu với Mạch Ca, sau vài tiếng vang nặng nề, trán nàng ta đã đập chảy cả máu.
Cứu con của nàng ta? Mạch Ca hơi nhíu mày.
Các nàng đã hai năm không gặp, theo lý thuyết Tử Liên ở bên ngoài gả chồng sống chết chẳng có gì lạ, chỉ là con nàng ta mất tích, chẳng lẽ không nên nhờ người bên cạnh hỗ trợ tìm kiếm à? Lại bỏ gần tìm xa đến chỗ mình, nàng có chút khó hiểu.
Nàng nói với Tử Liên: "Bổn cung coi trọng tình cảm với a tỷ Tử Quyên của ngươi. Nếu ngươi có khó khăn thì bổn cung sẽ giúp ngươi. Nhưng sau khi ngươi rời khỏi cung đi Giang Nam, núi cao nước xa, làm sao bổn cung giúp ngươi tìm con được?"
"Nương nương có chỗ không biết, đứa bé kia... Nó... Nó là..." Tử Liên đang muốn giải thích rõ, bỗng thân thể nghiêng đi, hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt cực kỳ đau đớn. Nàng ta nói chuyện cũng không lưu loát, dường như trong giây lát đã đổi thành một người khác: "Ta... Đầu thật là đau... Mau mau cứu ta... Mau cứu ta..."
Trùng hợp Đại Hoàng tử Nguyên Hòa đang nhảy chân sáo vào trong điện, nó nhìn lầm Tử Liên là Tử Quyên kích động ôm lấy nàng ta. Ai ngờ ánh mắt Tử Liên nhìn thẳng cổ nó, chớp mắt tiếp theo nàng ta há miệng hung hăng cắn.
Mọi người kinh sợ, Mai Tâm vội kéo Tử Liên ra nhưng đã muộn, trên cổ Nguyên Hòa rõ ràng có vết cắn. Nó lớn tiếng kêu đau, Mạch Ca đau lòng ôm nó. Nhưng vào đúng lúc này, Nguyên Hòa cũng mở to miệng nhắm ngay vào cổ Mạch Ca mà cắn.
Rất nhanh, Mạch Ca cùng Nguyên Hòa như bị rối loạn tâm thần, mở to miệng đuổi theo Mai Tâm cùng Đông Dư, dường như muốn gặp ai thì cắn người đó.
Mai Tâm có lòng hộ chủ cũng không có cách nào, Đông Dư cũng kêu sợ hãi hô to gọi người, có thế nào các nàng cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong điện hỗn loạn, thân thể nương nương cùng Hoàng tử có sơ xuất, đám người đều sợ đến rối ren thành một đoàn. Có người hô to gọi ngự y, có người thì bị dáng vẻ phát rồ của Nguyên Hòa với Mạch Ca dọa sợ sững sờ. Thậm chí mấy tiểu cung nữ tiến lên cũng bị cắn bị thương, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ở xa xa vây bắt bọn họ.
Đợi đến lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu tới, cửa lớn chủ điện Hàm Phúc cung đóng thật chặt, trong điện chỉ truyền đến tiếng kêu giận dữ như dã thú. Có hai gã ngự y trở ra cũng bị người trong viện cắn, ai cũng không dám tới gần, ngay cả Nghiêm Thanh, Thái y lệnh mới nhậm chức, cũng không biết làm sao mới được. Cuối cùng chỉ nói một câu: "Hoàng thượng, Thần Phi nương nương... Sợ là bị tà linh bám vào người."
Hoàng hậu tức giận hô to làm càn, muốn trị hắn ta tội nói năng lỗ mãng. Nhưng đưa mắt nhìn hết mọi người, vẻ mặt bọn họ bối rối, hoàn toàn đồng ý với lời Nghiêm Thanh. Ngay cả Hoàng thượng cũng mày kiếm nhíu chặt, nói bậy nói bạ muốn đi Phật đường cầu phúc cho Thần Phi, càng phải mời cao tăng chùa Phổ Hiền vào cung trừ tà.
Mai Tâm vội giải thích nguyên nhân không phải do ma quỷ, mà là lúc Tử Liên lây bệnh cho chủ tử, lại phát hiện Tử Liên đã biến mất không thấy, nhất định là mới vừa rồi nhân lúc loạn mà chạy rồi.
Lúc này có cung nhân nói rằng mới vừa rồi từng thấy hồn phách của Tử Quyên. Mọi người chỉ biết Tử Quyên đã sớm chết, không ai biết sự tồn tại của Tử Liên, huống chi trong viện nào có bóng dáng của Tử Liên. Lời vừa nói ra, chuyện tà linh phụ thể nói đến càng hợp tình hợp lý. Mặc cho Đông Dư cùng Mai Tâm giải thích như thế nào, mọi người chỉ nhận định là quỷ hồn của Tử Quyên ở trong cung quấy phá.
Hoàng hậu tất nhiên không tin, kiên quyết sai người nhảy vào nội điện khống chế được toàn bộ bệnh nhân, còn sai người dùng sợi dây trói chặt Thần Phi và Nguyên Hòa. Sau cùng ra lệnh cho Nghiêm Thanh: "Bổn cung chưa bao giờ tin quỷ thần, nếu ngươi không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải. Bổn cung bắt ngươi hỏi tội!"
2. Tan nát cõi lòng
Trong cung có ma quỷ, mọi người sợ hãi, lòng người bàng hoàng.
Cao tăng tới hết nhóm này đến nhóm khác, cúng bái hành lễ một lần lại một lần, nhưng không có chút hiệu quả nào, càng làm cho người ta sợ hãi là ngày hôm sau Mạch Ca lại cắn bị thương ba cung nhân đưa cơm.
Mỗi khi mọi người nhắc tới Thần Phi, tư tưởng rất nhanh nghĩ đến dáng vẻ đáng sợ của Thần Phi, lời đồn càng truyền càng mạnh. Thậm chí có người nói Thần Phi biến thành quỷ quái mặt xanh nanh vàng, trời vừa tối chỉ biết hút máu ăn thịt người.
Hoàng hậu làm nghiêm kỷ luật trong cung, nghiêm khắc chặn miệng mọi người, người trái lệnh phạt. Mặc dù như thế nhưng vẫn có không ít lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Tổng cộng tính ra người bị tâm thần đã vượt qua mười người, nếu không có thuốc giải, hậu cung sẽ càng không thể cứu vãn.
Đủ loại quan lại tiền triều dâng tấu ép buộc Hoàng thượng phải có quyết định với việc này. Rơi vào đường cùng, Hoàng thượng hạ lệnh hỏa thiêu toàn bộ những người bị chứng bệnh này trừ Thần Phi cùng Đại Hoàng tử ra, tạm thời khống chế được bệnh dịch.
Nhưng nguồn dịch là Thần Phi, chỉ cần Thần Phi còn sống, ma quỷ còn ở trong cung gây họa. Cho nên quan lại liều chết quỳ gối can gián nói hôm nay Thần Phi đã không phải là người thường, Hoàng thượng có luyến tiếc Thần Phi cũng nên lấy đại cục làm trọng, an ổn hậu cung, nếu không hậu quả không thể lường được.
Thiên Tử làm sao không biết đạo lý này, bởi vì Mạch nhi, hậu cung đã sớm loạn. Nhưng hắn không làm được, hắn vốn không thể nào làm tổn thương nàng, huống hồ tự mình ban cái chết cho nàng.
Hắn uống nhiều rượu ở Cần Chính điện, say khướt mà đi tới nơi quen thuộc nhất. Lúc này Hàm Phúc cung đã không còn náo nhiệt ngày xưa, chỉ yên tĩnh như chết. Hắn đẩy cửa ra, Mạch Ca bị trói lại trên giường, có lẽ là gào thét quá độ, đã đi vào giấc ngủ.
Chỉ có lúc này Mạch Ca mới giống như xưa, phong thái dịu dàng hòa nhã, rực rỡ động lòng người.
Vẻ mặt hắn dịu dàng, càng dịu dàng hơn so với ngày thường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, tự lẩm bẩm: "Mạch nhi, rốt cuộc ta nên làm cái gì với nàng bây giờ? Ta van cầu nàng mau mau khỏi bệnh, có được hay không?"
Nhưng mà động tĩnh làm Mạch Ca tỉnh lại, nàng lần thứ hai phát cuồng, hoàn toàn không nhận ra hắn, mở rộng hàm răng muốn cắn hắn, may là nàng bị trói không thể động đậy.
Lý Hỉ đi theo phía sau rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, bọn họ nói không phải không có lý, nương nương... Sớm không phải như xưa nữa. Nếu như nương nương còn ý thức, nhất định sẽ không trách bệ hạ, bệ hạ vẫn sớm quyết định đi thôi."
"Ngay cả ngươi cũng cho là như vậy à?"
Lý Hỉ thở dài: "Trên đời này chỉ có nô tài hiểu tấm lòng của bệ hạ đối với nương nương. Nhưng việc này xưa nay đều quá khó khăn. Mấy năm nay nương nương ở trong cung trải qua vô số kiếp nạn, luôn có thể gặp dữ hóa lành. Nhưng lần này lại khác, trước kia nô tài nghe nói người bị lệ quỷ bám vào tựa như nương nương, ăn thịt người tựa như quỷ quái, cho nên nô tài thật sự tin nương nương đã không còn nữa."
Hắn ta lại thêm một câu: "Huống hồ ngay cả ngự y đều nói thuốc và châm cứu không trị được bệnh, kéo dài sẽ chỉ làm nhiều người mất tính mạng, bệ hạ còn kiên trì cái gì đây?"
Thiên Tử rơi vào trầm mặc, nhìn Mạch Ca nhe răng tức giận trước mắt, hắn xoay người, nhắm mắt lại, có nước mắt nóng hổi chảy ra nơi khóe mắt, trong miệng còn phun ra một búng máu. Khoảng thời gian này, hắn không ăn không uống, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ của Mạch Ca, thậm chí hắn hi vọng mình có thể thay Mạch Nhi chịu khổ.
Nhưng hắn thực sự không thể làm gì.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, hắn nắm chặt hai tay, làm như truyền lệnh cho Lý Hỉ, hoặc như là tự nói với mình: "Truyền ý chỉ của trẫm, truy phong Thần Phi làm Quý phi, cũng lấy nghi lễ Quý phi an táng vào Hoàng lăng."
3. Uy hiếp
Lúc nghe được tin, Hoàng hậu không dám tin tưởng: "Cái gì? Chính miệng bệ hạ nói muốn hậu táng Mạch Ca?" Chén trà trong tay nàng ấy rơi xuống, vỡ tung tóe đầy đất.
Xuân Trúc cũng lộ ra vẻ hoảng loạn chưa từng có, ở trong điện gấp đến độ giậm chân: "Nô tì cũng không cho rằng là ma quỷ, nhưng biểu hiện của Thần Phi thật quái dị, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào đây?"
Mai Tâm đã kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Hoàng hậu cũng sai người tìm Tử Liên ở chung quanh. Nhưng Tử Liên giống như là chưa bao giờ xuất hiện, không có dấu vết có thể tìm ra. Đông Dư đã tìm ở lân cận Hầu phủ cũng không có kết quả.
Cho dù Tử Liên là ngẫu nhiên xuất hiện hay là cố ý, thì nàng ta cũng là mấu chốt của việc này.
Hoàng hậu cũng không ngồi yên nữa, đứng lên muốn xông ra ngoài, lại bị Xuân Trúc ngăn cản: "Bệ hạ yêu thương Thần Phi như vậy, lần này quyết định đã tan nát cõi lòng. Dù chủ tử có đi, chỉ sợ cũng chưa nắm chắc có thể xoay chyển. Chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ biện pháp."
Nhưng còn có biện pháp gì chứ?
Ngay vào lúc này, một tiểu cung nữ vào điện bẩm báo, nói là phu nhân Tô Thừa tướng cầu kiến. Tô phu nhân được mời vào chủ điện, sau khi hành lễ, đi thẳng vào vấn đề: "Có phải Hoàng hậu nương nương đang phiền não vì việc của Thần Phi hay không?"
Hoàng hậu ngây ra: "Ồ, chẳng lẽ đại bá mẫu có kế sách gì?"
Ý cười lan trên mặt Tô phu nhân, vẫn bà chưa trả lời mà nói: "Lần này ta tới là muốn hỏi ngài, lời hứa lúc trước ngài chưa làm được, khoản nợ này nên tính như thế nào? Nhớ tới ban đầu nếu không phải ta thì sao ngài có vị trí hôm nay? Mấy năm nay, ngài làm Hoàng hậu thật vinh quang nhưng Tô phủ lại chưa có được chút chỗ tốt nào. Hôm nay xin nương nương hãy cho ta một câu trả lời hợp lý." Bà ta xưng chính là ta, mà không phải là thần phụ, có thể thấy được sự ngạo mạn của bà ta.
Trong lòng Hoàng hậu cười nhạt, nàng biết Tô phu nhân đến là vì việc này.
Lúc đầu ngôi vị Hoàng hậu này vốn nên là đường tỷ Nguyên Quý Phi, nếu không phải nàng ta đã chết, làm sao có thể đến lượt một bé gái mồ côi là Tô Nguyệt Thấm nàng. Tuy Mạch Ca ở trước mặt Hoàng thượng đề nghị phong nàng là Hậu, nhưng nếu không phải Tô phủ ở sau lưng chống đỡ, nàng có bản lĩnh gì mà có thể trổ hết tài năng ở trong đám phi tần.
Là nàng đã ước định với Tô phu nhân, chắc chắn làm cho hiển hách vinh quang, khiến cho Tô phủ đứng ở thế bất bại trên tiền triều.
Trước kia nàng cũng làm rồi, thêm mang thai long duệ, chỉ cần sinh con trai ắt tương lai là Thái tử. Không ngờ lại là thai chết, nàng đau lòng một lần, sau đó lại gặp Yến Hồi là người trong lòng chết đi, trái tim vỡ nát làm nàng không cùng phòng với Hoàng thượng nữa, dưới gối chỉ nhận Nhị Hoàng tử làm con thừa tự.
Điều này rõ ràng làm trái dự định lúc đầu, hậu cung liên quan đến tiền triều, Hoàng hậu không con nối dòng, địa vị Tô gia cũng không bảo đảm, sao Tô phu nhân cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ sau khi Anh Quý phi kia sinh hai đứa con trai song sinh, phụ thân nàng ta là Trấn Bắc Đại Tướng quân không chỉ thụ phong An Quốc hầu, đệ đệ của nàng ta cũng được phong làm Phiêu Kỵ Tướng quân, trong lúc nhất thời Lý gia phong quang vô hạn, người người cực kỳ hâm mộ không ngớt.
Cho nên, lúc này Tô phu nhân mới vào cung. Từ sau khi nhi tử chết, hi vọng chỉ Tô phủ cũng chỉ còn ở trên người Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười: "Nếu bổn cung không làm thì sao?"
Tô phu nhân dường như đã đoán trước từ lâu, móc ra một vật từ trong ống tay áo: "Cây trâm này, ngươi có quen không?"
Hoàng hậu chợt sửng sốt, cây trâm vàng này là lúc đầu nàng đưa cho nương của Yến Hồi. Một chút bất an lướt qua trong lòng, nàng bật thốt lên: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Tô phu nhân nhàn nhã thưởng thức trâm vàng, thờ ơ nói: "Đại bá mẫu vẫn cực kỳ hối hận về việc lúc trước chia rẽ ngài và Yến Hồi mà đưa ngài vào cung. Bây giờ Yến Hồi không còn, phụ mẫu hắn không người chăm sóc trước lúc lâm chung, lẽ nào ngài muốn cho bọn họ đi gặp Yến Hồi ngay bây giờ à?"
Hoàng hậu giận dữ: "Bà dám!"
Tô phu nhân nở nụ cười: "Chỉ cần nương nương nghĩ cách đưa đường muội Tô Tường Vi của ngài vào cung thị tẩm, thì ta sẽ thả hai người đó."
Hoàng hậu thốt ra: "Bà còn muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Bà biết rõ bổn cung và Thần Phi qua lại thân thiết, lại còn bảo bổn cung phản bội nàng ấy, vào lúc Thần Phi bệnh tình nguy kịch? Bổn cung tuyệt đối không đồng ý."
"Đừng nóng vội, nương nương, ta còn sẽ... Dâng thuốc giải cho Thần Phi nương nương."
Hoàng hậu cau mày: "Bà nói cái gì? Bà có thuốc giải?" Nàng chợt sinh ra hoài nghi: "Tại sao bà có thể có thuốc giải? Chẳng lẽ Tử Liên kia là do bà phái tới?"
Nhưng mà Tô phu nhân đầy vẻ nghi hoặc, làm như không hiểu lời của nàng, chỉ giải thích nghe nói bệnh trạng của Thần Phi bèn bỏ một số tiền lớn từ Tây Vực tìm tới một quyển sách trị bệnh tuyệt thế, bên trong vừa hay có thuốc giải của bệnh này.
Hoàng hậu lại nói: "Tường Vi muội muội sớm tự định chung thân cùng một thư sinh, lần này đại bá mẫu lại muốn đánh uyên ương à?"
Tô phu nhân cười lạnh: "Nàng ta vốn là tiện nhân bại hoại, ta làm như vậy là vì tốt cho nó. Chỉ cần vào cung thì có vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận, chẳng lẽ không hơn so với ở cùng thư sinh nghèo cả đời khốn cùng vất vả kia à?"
Trong mắt bà ta nổi lên vẻ không kiên nhẫn: "Việc này chúng ta đã định, nương nương không cần nói nữa. Chỉ cần nương nương làm tốt chuyện này, Thần Phi và Đại Hoàng tử sẽ không có việc gì. Nhưng nếu làm không xong, tự gánh lấy hậu quả." Dứt lời, bà ta dương dương đắc ý rời đi.
Xuân Trúc chán nản, nhưng cũng hiểu rõ cứu tính mạng Thần Phi quan trọng hơn, nàng không khỏi hỏi: "Bệ hạ đã lâu không triệu người thị tẩm, sao chủ tử có thể nắm chắc đưa được đường tiểu thư vào cung chứ?"
Hoàng hậu nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Chuyện đã do ma quỷ dựng lên, nên do ma quỷ kết thúc."
Buổi đêm, trong phòng chứa củi ở Tướng phủ, một nữ tử mảnh mai bị trói gô, sau lưng loáng thoáng nhìn ra vết máu, rõ ràng cho thấy đã bị trọng hình. Nhưng ánh mắt nàng ta kiên nghị, thề không cúi đầu: "Mẫu thân, ta sớm đính ước với Trọng Hiến, cuộc đời này tuyệt đối không vào cung."
Tô phu nhân vung tay tát nàng ta một cái, hung ác nói: "Hoặc vào cung hoặc nhìn Tôn Trọng Hiến chết ở trước mặt ngươi. Mấy năm nay ta nuôi ngươi ăn ngon mặc đẹp, cũng không phải để cho ngươi tìm tiểu tử nghèo. Ngươi đồng ý cũng thế, không đồng ý cũng được, cung này, ngươi phải vào."
Tô Tường Vi khóc không kìm được, một lúc lâu gật đầu nói: "Mẫu thân, ta đồng ý."
4. Chữa bệnh
Thần Quý phi vốn đã được ban chết, nhưng trong một chớp mắt, Hoàng hậu mang theo Bất Giác đại sư lúc đầu giải thuật thôi miên cho Lâm Mỹ nhân gặp mặt Hoàng thượng. Tối hôm qua Bất Giác đại sư xem tinh tượng, kinh ngạc thấy sao Phù Tang cạnh Đế Tinh Tử Vi mờ nhạt không có ánh sáng, Phù Tang không rõ, Đế Tinh rơi rụng.
Thần Quý phi là thuộc về mệnh Mộc Phù Tang, Hoàng thượng là Long mệnh thiên định, không có Phù Tang không sống nổi. Nếu như Thần Quý phi qua đời, Hoàng thượng sẽ không sống thọ.
Mọi người nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngày gần đây Hoàng thượng vì Thần Quý phi mà gầy gò vô cùng, vội hỏi Bất Giác đại sư có thể có đối sách gì không. Bất Giác đại sư bấm ngón tay tính toán, cuối cùng mở miệng: "Hôm nay chỉ có một cách có thể cứu Quý phi nương nương, lập tức tìm trong cả nước, tìm được nữ tử sinh giờ Mão đầu tháng sáu, còn là mệnh Mộc ngô đồng, họa phúc tương y với mệnh Mộc Phù Tang của Thần Quý phi, để cho nàng ta đuổi quỷ cho Quý phi là có thể giải họa ma quỷ."
Mặc dù nghe hoang đường, nhưng mọi người tin tưởng không nghi ngờ, rối rít cổ động bệ hạ lập tức yết bảng tìm kiếm. Rất nhanh, có công công báo lại, nói đã tìm được nữ tử có canh giờ phù hợp, đúng là Tô Tường Vi.
Hoàng hậu đã mấy năm chưa từng gặp nàng ta. Nàng ta là do Tô Tương một đêm say rượu ngủ cùng tỳ nữ mà sinh ra, sau khi sinh tỳ nữ bị đuổi ra phủ, chỉ để lại một mình nàng ta ở phòng chứa củi nhiều năm. Tô phu nhân vẫn luôn coi nàng ta là cái gai trong thịt, đối với nàng ta không đánh thì mắng. Nếu không phải là không còn cách nào, nhất định sẽ không đưa nàng ta vào trong cung.
Vì dinh dưỡng không đầy đủ một thời gian dài, sắc mặt nàng ta tái nhợt, không có chút huyết sắc nào. Nhưng một đôi mắt như nước mùa xuân tháng ba, sóng mắt bềnh bồng, trong lúc giơ tay nhấc chân mềm mại càng chọc người yêu thương, liễu yếu đào tơ, thướt tha yêu kiều.
Tẩm cung sớm đã dựng xong đài đuổi quỷ, Mạch Ca và Nguyên Hòa bị trói ở chính giữa nhà, Bất Giác đại sư ở một bên lẩm bẩm chú ngữ, Tô Tường Vi cầm cây đuốc đi lại xung quanh Mạch Ca, thỉnh thoảng đưa đuốc tới gần. Mỗi khi ánh lửa đến gần, mẫu tử Mạch Ca đau đớn kêu rên tê tâm liệt phế, giọng lớn làm mọi người muốn điếc cả tai.
Hoàng thượng đau lòng muốn ngăn, lại bị Hoàng hậu ngăn cản: "Bệ hạ, chờ một chút, thần thiếp tin chắc chắn thiên mệnh bảo vệ bọn họ."
Làm người ta ngạc nhiên là rất nhanh tơ máu trong mắt mẫu tử Mạch Ca dần dần lui đi, cũng không điên cuồng nữa, giây lát sau bọn họ cuối cùng khỏi hẳn, Mạch Ca nhìn Hoàng thượng thì thào khẽ gọi: "Bệ hạ, thần thiếp đã tỉnh rồi."
Từ trên xuống dưới cả cung mừng đến chảy nước mắt, các cung nhân càng rối rít quỳ xuống, cảm ơn trời xanh phù hộ. Đồng thời lại tìm được quý nhân may mắn vô cùng như Tô Tường Vi. Hoàng thượng lập tức hạ lệnh đặc biệt phong nàng ta là nữ quan Khâm Thiên Giám, từ nay về sau vào ở hoàng cung, bảo vệ Quý phi an khang, hưởng thụ vô số vàng bạc.
Kích động hơn, Hoàng thượng đau lòng Mạch Ca để cho nàng nghỉ ngơi nhiều, căn dặn Hoàng hậu chăm sóc nàng nhiều hơn. Đợi hắn vừa đi, Mạch Ca hỏi Hoàng hậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tất nhiên nàng không tin thiên mệnh gì đó.
Quả nhiên, Hoàng hậu giải thích bệnh kia là do chó điên đả thương người gây nên, người bị cắn sẽ như dã thú cắn xé những người khác, dáng vẻ điên cuồng tương tự ác quỷ. Bệnh này thường phát sinh ở nông thôn dân gian, một khi nhiễm bệnh sẽ lập tức chết. Vì bệnh trạng phát bệnh kinh khủng, nên mọi người cho rằng là tà linh phụ thể.
Cũng may trên sách trị bệnh Tô phu nhân đưa tới có một phương thuốc: Chó điên đả thương người phát cuồng, các thuốc vô dụng, độc ứ trong tử cung, cần lấy lửa chiếu vào thân thể, lập tức có hiệu quả.
Cho nên Hoàng hậu sớm bảo người dùng kim anh tử, ấu trùng bọ dừa hong khô mài thành bột, cùng sử dụng bao bố lót trong áo Mạch Ca, chỉ đợi Tô Tường Vi dùng cây đuốc dí vào, trên dưới cùng chiếu, độc khí tống ra, lúc này mới khỏi hẳn.
Hoàng hậu lại nói ra chuyện Tô phu nhân uy hiếp, còn nói là mình xin lỗi Mạch Ca, nhận Tô Tường Vi vào trong cung. Vốn tưởng rằng Mạch Ca sẽ tức giận, lại thấy nàng cầm tay mình, ôn hòa cười nói: "Mạng ta là do Hoàng hậu nhặt về, nếu không cứu tính mạng ta sao ngươi lại chịu để bà ta uy hiếp? Huống hồ phụ mẫu Yến Hồi vô tội, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ đồng ý."
Hoàng hậu cảm động vì nàng thông cảm, rồi lại tâm sự nặng nề: "Ta để Tường Vi đuổi quỷ là cho nàng ta một cái cớ vào cung. Nhưng nàng ta tính tình cứng rắn, ta chỉ sợ sau này nàng ta sẽ luẩn quẩn trong lòng."
Lúc này, Tô Tường Vi bỗng xông vào, bịch một tiếng quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ: "Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, van cầu các ngài, ta không muốn làm tiểu chủ, ta không muốn thị tẩm! Trong lòng ta đã sớm có phu quân, cho dù cuộc đời này vô duyên với chàng, ta cũng phải bảo vệ sự trong sạch vì chàng!"
Ánh mắt nàng ta kiên nghị, ra sức dập đầu với Hoàng hậu. Hoàng hậu không đành lòng, lại càng không muốn nàng ta bước lên con đường giống như mình, Nhưng Tô phu nhân muốn thấy nàng ta thị tẩm xong mới bằng lòng thả người, rốt cuộc nên làm sao bây giờ?
Mạch Ca suy nghĩ giây lát, nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho ngươi thị tẩm."
5. Tiểu chủ
Ban đêm, Hoàng thượng sớm tới Hàm Phúc điện đang dùng bữa tối với Mạch Ca. Vì quá vui vẻ, hắn uống nhiều mấy chén, rất nhanh thì bất tỉnh nhân sự. Mai Tâm đỡ hắn vào thiên điện, đợi đến sáng sớm hôm sau, Tô Tường Vi lặng yên đi vào.
Thiên tử lờ mờ mở mắt ra, kinh ngạc thấy nữ quan mới phong hôm qua lại ngủ bên người. Hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đứng dậy rời đi, mới vừa đi vài bước lại ngừng, hắn nén lửa giận xuống hỏi nàng ta: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Tô Tường Vi cắn chặt môi, không nói lời nào chỉ gào khóc, một lúc lâu sau mới nói: "Tối hôm qua Quý phi nương nương triệu kiến nô tì, cho tới khuya mới rời đi. Nhưng nô tì vừa đi vào sân, chỉ thấy bệ hạ nhào về phía nô tì..."
Còn chưa nghe xong, Hoàng thượng tức giận càng sâu: "To gan! Ngươi dám gạt trẫm!"
Tô Tường Vi sợ đến run người: "Nô tì nói đều là lời thật. Nếu như ngài không tin, có thể đi hỏi Quý phi nương nương."
Cái gì? Chẳng lẽ mình quả thật say đến mơ màng hồ đồ làm chuyện ngu xuẩn?! Hắn thế mà lại làm... Mạch nhi thất vọng!
Tim Hoàng thượng như rơi vào hầm băng, hắn chạy về phía chủ điện muốn giải thích với Mạch Ca. Nhưng thấy nàng không chút bực bội nào, trái lại nhẹ nhàng cười mà đi về phía hắn: "Bệ hạ là vì chuyện tối hôm qua mà đến à? Chàng yên tâm, chàng vẫn chưa phụ ta, chàng và nàng ta chưa phát sinh chuyện gì cả."
Mặc dù Hoàng thượng ngạc nhiên, nhưng cũng thấy may mắn hỏi: "Nhưng tại sao nàng ta lại ở trong phòng ta..."
Mạch Ca nở nụ cười: "Tối hôm qua, Hoàng thượng say rượu nôn rất nhiều, cho rằng nàng ta là cung nữ nên kéo nàng ta bắt dọn dẹp. Nàng ta không dám kháng mệnh chỉ phải nghe theo. Sau đó Hoàng thượng lại nhận lầm nàng ta thành ta, may mà Hoàng thượng ngủ rất sâu, nàng ta vẫn còn là thân trong trắng."
Tảng đá trong lòng Hoàng thượng rốt cục hạ xuống, nhưng vẫn hối hận vì nhận sai người, hắn thề sau này sẽ không thể vì say rượu mà làm hỏng việc. Hắn cầm tay nàng trịnh trọng nói: "Mạch nhi, ta đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không phạm phải hồ đồ như vậy."
Ánh mắt kiên nghị của quân vương làm người nhẹ lòng. Mạch Ca gật đầu: "Ta tin chàng."
Dừng một lát nàng lại nói: "Mặc dù Hoàng thượng và nàng trong sạch, nhưng hậu cung đông người nhiều miệng, cũng không biết có ai nhìn thấy cảnh tối hôm qua không. Nàng là một nữ tử khuê các sao có thể để cho lời ong tiếng ve được. Chẳng bằng mượn chuyện này phong nàng làm tiểu chủ, không chỉ chặn nỗi nghi ngờ của người khác mà còn có thể che chở không phải âu lo."
"Tất cả đều theo Mạch nhi."
Buổi chiều, Tô Tường Vi được sắc phong làm Quý nhân, lập tức dọn đến Hướng Hoa các. Đám tiểu chủ chúc mừng nàng đồng thời không khỏi sinh ra đố kị. Rốt cuộc là vận may thế nào có thể để nàng từ một thứ nữ bò lên trên giường rồng được lâm hạnh lúc màn đêm buông xuống chứ.
Nhưng mà Tô phu nhân cũng không tin, lúc này bà ta vào cung bái kiến Hoàng hậu, phía sau còn mang theo một ma ma. Lúc đó Mạch Ca cũng ở đấy, Tô phu nhân không kinh ngạc chút nào, dường như đã sớm đoán được Hoàng hậu sẽ báo tất cả mọi chuyện cho Mạch Ca biết. Bà ta bái kiến xong, mở miệng lại làm người ta trố mắt: "Thần phụ xưa nay ngu dốt, chỉ nhận thứ mắt thấy mới là thật. Khẩn cầu Hoàng hậu nương nương để Vương ma ma nghiệm thân cho Tô Quý nhân."
Hoàng hậu không khỏi căng thẳng, chậm chạp không đáp lại. Nếu Vương ma ma phát hiện chân tướng, vậy nên làm như thế nào cho phải đây?
Trái lại Mạch Ca vẫn bình tĩnh, thong dong cười nói: "Tô phu nhân thật là cẩn thận tỉ mỉ. Nếu như ngươi muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra thôi."
Xuân Trúc ở phía trước dẫn đường, Tô Tường Vi cùng Vương ma ma theo sau đi vào bên trong phòng. Tô phu nhân cùng Mạch Ca nói chuyện phiếm, Hoàng hậu vẫn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Qua lúc lâu mới thấy các nàng đi ra.
Vương ma ma kề sát tai Tô phu nhân bẩm báo, nghe xong bà ta lộ ra ý cười hiếm có, hành lễ với Tô Tường Vi: "Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ, thần phụ chúc tiểu chủ một lần có thể mang thai Long tự."
Tô phu nhân vui tươi hớn hở mà đi, để lại Hoàng hậu vẻ mặt nghi hoặc, đợi đến lúc trong phòng lại có một vị phụ nhân đi ra, Xuân Trúc mới giải thích.
Trước kia Mạch Ca đã sai Xuân Trúc tìm một vị phụ nhân nấp trong nội thất. Mặc dù người sáng suốt liếc mắt cũng có thể nhìn ra nàng ta không phải là Tô Tường Vi, nhưng nội thất kéo mành kín, ánh sáng âm u, mà lại đốt Dạ Mê hương. Loại Dạ Mê hương này chỉ có tác dụng trong bóng tối, cho nên sau khi ma ma đi vào, Tô Tường Vi len lén trốn ở góc, ma ma hít vào mê hương ảo giác cho rằng phụ nhân là Tô Tường Vi. Sau khi nghiệm thân xong đi ra, mê hương gặp ánh sáng sẽ mất đi hiệu lực, ma ma kia không hề nghi ngờ.
Hoàng hậu kinh ngạc cảm thán không thôi, không chỉ hóa hiểm thành lành mà còn cứu được mạng của phụ mẫu Yến Hồi và Tôn Trọng Hiến. Nàng ấy đang muốn mừng rỡ lại thấy khuôn mặt Mạch Ca đầy u sầu, nàng ấy bèn hỏi: "Sao ngươi rầu rĩ không vui? Hôm nay không chỉ giải quyết tất cả vấn đề, hơn nữa ngươi đã tấn lên Quý phi, thực sự đáng mừng."
Mạch Ca tâm thần không yên mà đáp: "Ta chỉ đang suy nghĩ những chuyện liên tiếp xảy ra. Đầu tiên là Tử Liên xuất hiện, sau đó ta bị bệnh khó hiểu. Sau khi xuất hiện thuốc giải, ta vẫn cảm thấy việc này không thoát khỏi quan hệ với Tô phu nhân."
Hoàng hậu cũng rơi vào nghi ngờ, đúng thế, tất cả đều quá mức trùng hợp, vừa khớp đến mức phải hoài nghi. Nàng vội hỏi Tường Vi: "Đại bá mẫu trăm phương ngàn kế muốn đưa ngươi vào cung như vậy chỉ là vì thị tẩm sao?"
Tô Tường Vi trợn to hai mắt, chỉ ra sức lắc đầu. Bỗng nhiên, nàng ta dường như nghĩ tới điều gì, từ trong tay áo móc ra một bình thuốc, lấy ra chút cặn thuốc: "Đây là mẫu thân để người ta nhìn chằm chằm bắt thiếp thân ăn vào. Vì lúc đó sợ hãi nên để ý len lén giấu chút cặn."
Xuân Trúc tiếp nhận kiểm tra, phát hiện là dược hoàn giúp có thai. Nàng từng nghe nói dược hoàn giúp mang thai cực kỳ trân quý, chỉ cần nữ tử dùng là được một kích ắt trúng.
Mạch Ca cũng không ngạc nhiên, cười nói: "Tô phu nhân trăm phương nghìn kế chính là vì Long tự, chỉ sợ giỏ trúc múc nước công dã tràng rồi."
Nàng dừng một lát rồi lại thở dài: "Tuy rằng biết được mục đích của bà ta, nhưng tất cả vẫn là một mớ bòng bong, Tử Liên vẫn không biết tung tích. Nhưng bất kể như thế nào, ngựa chết coi như chữa thành ngựa sống. Mai Tâm, ngươi lập tức sai người quan sát Tướng phủ, hy vọng có thể tìm được cái gì."
6. Cứu con
Một tháng trôi qua, người được phái đi theo dõi bất lực trở về, giống như chứng bệnh đó chưa từng tồn tại. Mà từ sau khi Mạch Ca giải được chứng chó điên, mỗi đêm ngủ đều cực kì không yên. Trong mộng nàng thấy mình giương răng nhọn lấy tính mạng người ta, sau đó sợ đến tỉnh lại.
Thế cho nên ban ngày, nàng điên cuồng sao chép kinh văn, thậm chí trước chạng vạng cũng phải đi tiểu Phật đường quỳ lạy, cầu xin tẩy đi tội nghiệt trên tay. Nhưng nàng hiểu chỉ cần một ngày không điều tra rõ chân tướng, cung nhân chết đi sẽ không cách nào ngủ yên.
Hoàng hậu khuyên nàng đừng chấp nhất nữa, có thể tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng nàng không tin, nàng tin chắc rằng nhất định có một bàn tay phía sau chỉ là các nàng còn chưa thấy rõ.
Quả nhiên, Tướng phủ xuất hiện khác thường. Có một gian nhà vẫn luôn có người gác, người được phái đi cố gắng lẻn vào lại phát hiện bên trong phòng không có một bóng người, càng không có bảo vật đáng giá. Nhưng mỗi khi đến giờ cơm thì có tôi tớ bưng cơm nước đi vào, bên trong nhất định giấu người.
Mai Tâm không nhịn được hỏi: "Bọn họ không tìm được cơ quan, lại không dám tùy tiện hành động nên mới bảo nô tì hỏi chủ tử nghĩ biện pháp."
Mạch Ca trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: "Lúc đầu Tô phu nhân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đưa Tô Tường Vi vào cung. Lần này chúng ta cũng ăn miếng trả miếng, cho Tô phủ một cây đuốc, càng mạnh càng tốt."
Mai Tâm thông minh, rất nhanh thì hiểu được, cười to nói: "Chủ tử thật lợi hại, chỉ cần Tô phủ cháy, chắc chắn sẽ dời người ở bên trong đi ra. Đến lúc đó chúng ta lại cướp người qua đây."
Đêm đó, thiên viện Tô phủ đột nhiên bị hỏa hoạn, đúng như Mạch Ca dự đoán, người trong phòng được đưa ra đúng là Tử Liên đã mất tích. Lúc đó, tất cả mọi người vội vàng cứu hoả, không ai phát hiện Tử Liên đã bị người ta cướp đi.
Lúc Tử Liên bị mang vào Hàm Phúc điện, thân thể đã gầy yếu hơn so với lần trước, trên mặt còn có vài vết thương, nhưng bệnh chó điên đã giải. Trông thấy Mạch Ca, nàng ta lập tức quỳ xuống: "Nương nương, mau mau cứu con của nô tì."
Mạch Ca gật đầu: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói."
Tử Liên khóc nói: "Lúc đầu nô tì rời khỏi hoàng cung không biết đã mang thai, chờ khi biết được đã hơn một tháng sau rồi. Nô tì vốn định nuốt bí mật này vào trong bụng, cả đời không nói. Thế là một mình đi Giang Nam, chuẩn bị sinh con. Đợi đến ngày lâm bồn, không biết từ nơi nào nhảy ra một đám người, trói nô tì lại, đồng thời cướp con của nô tì đi rồi."
Mạch Ca hết sức kinh ngạc, đứa nhỏ này... Là của bệ hạ à?
"Nô tì vẫn luôn bị nhốt, mãi đến hai năm sau, nhân một ngày ít người mà trốn thoát. Nô tì nghe được Đông Dư Công chúa và nương nương quan hệ thân thiết, bèn muốn cầu xin Công chúa mang nô tì gặp nương nương. Ai ngờ... Bọn họ lại hại nô tì mắc bệnh, còn suýt nữa hại chết nương nương. Nô tì tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng cầu xin nương nương mau cứu con của nô tì. Dù sao... Dù sao nó cũng là huyết mạch của Hoàng thượng..." Nói xong lời cuối cùng, nàng ta thất thanh khóc rống lên.
Tin tức này vô cùng chấn động, Mạch Ca vội tìm Xuân Trúc tới, Xuân Trúc bắt mạch cho Tử Liên, chứng thực nàng ta đúng là đã sinh con. Nhưng mà đức nhỏ kia thực sự là của Hoàng thượng sao?
Tử Liên còn nói: "Nô tì vẫn luôn cầu xin Tô phu nhân trả con cho mình. Nhưng bà ta không chịu, nô tì không rõ, bà ta cần đứa nhỏ này làm cái gì. Nô tì luôn nghĩ cách đi tìm con, nhưng có thế nào cũng không tìm được. Cầu xin nương nương nhất định phải tìm được con của nô tì."
Nàng hỏi Mai Tâm, Tô phủ có tung tích của trẻ con hay không? Mai Tâm lắc đầu: "Bọn họ vẫn không phát hiện có trẻ con một hai tuổi, trái lại có trẻ con mới ra sanh. Đứa trẻ kia còn chưa đến một tuổi, nhất định không phải là con của Tử Liên cô nương."
Mạch Ca rơi vào nghi ngờ, nếu đứa nhỏ này không ở Tô phủ thì nó đang ở nơi nào đây? Huống chi nếu thật là Long tự, Tô phu nhân giữ nó có ích lợi gì?
Ngay tại lúc này, Mai Tâm cau mày chạy vào: "Chủ tử, mới vừa rồi tin tức truyền đến, nói là Tô Quý nhân có tin vui!"
Chén trà rong tay Mạch Ca rơi xuống đất, ngẩn người dường như không tin nổi, đợi sau khi phản ứng kịp lập tức đi Hướng Hoa các. Nàng không rõ, Tô Tường Vi vẫn chưa thị tẩm, tin vui này là thế nào?
7. Thật giả
Lúc chạy tới Hướng Hoa các, Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cũng ở đó, cùng mang vẻ mặt khiếp sợ. Mạch Ca đã có cả tháng không gặp Tô Tường Vi, vốn muốn cho nàng ta đi lại nhiều. Nhưng nàng ta cố ý muốn ở hậu cung vắng vẻ cả đời, làm bạn với thi thư, Hoàng hậu khuyên không được đành phải thôi.
Không ngờ, trong một tháng này, Tô Tường Vi lại có thai. Mạch Ca không tin ngự y, để Xuân Trúc bắt mạch cho Tô Tường Vi. Xuân Trúc tỉ mỉ bắt mạch, lông mày nàng ta nhíu chặt, cuối cùng nói ra một tiếng chúc mừng, chuyện mang thai đã là sự thực không thể phủ nhận.
Hoàng hậu nhỏ giọng hỏi: "Không phải là thuốc giúp mang thai kia là thuốc giả mang thai à?"
Xuân Trúc lắc đầu: "Nô tì xác nhận Quý nhân đã có thai một tháng. Mà thật là kỳ lạ, rõ ràng Quý nhân không thị tẩm, sao... Đứa nhỏ này bỗng nhiên mà có. Lẽ nào đứa nhỏ này là..."
Mạch Ca biết được nàng ta muốn nói gì, vội vàng ngắt lời: "Lời này không thể nói lung tung, huống chi hậu cung nghiêm cấm nam tử ra vào. Mới vừa rồi ta đã cho Mai Tâm đi hỏi cung nhân, thời gian gần đây Hướng Hoa các cũng không có gì dị thường."
Hoàng thượng chỉ nghĩ là kết quả của đêm đó say rượu, để lại ban thưởng rồi đi luôn.
Mạch Ca vội hỏi Tô Tường Vi chuyện thế nào, không ngờ nàng ta không hiểu ý gì, còn hỏi lại vì sao nương nương nói kỳ quái như vậy. Tô Tường Vi mang dáng vẻ hỏi ba câu không trả lời được một, giống như là bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ.
Hỏi không ra kết quả, mấy người Mạch Ca chỉ đành ngượng ngùng rời đi. Mọi người tâm sự nặng nề, Mai Tâm vẫn không chú ý nhìn đường bị va vào một tiểu cung nữ. Đậu phộng rang trong tay cung nữ đó rơi đầy đất, Hoàng hậu bỗng dưng cau mày hỏi: "Đây là cho ai ăn?"
Tiểu cung nữ cho rằng Hoàng hậu trách cứ nàng ta quấy nhiễu Phượng giá, sợ đến lạnh run: "Nô tì có mắt không tròng, thực sự đáng chết, cầu xin Hoàng hậu nương nương tha mạng."
Hoàng hậu dịu lại nói: "Bổn cung không trách ngươi, chỉ hỏi đậu phộng rang này là của người nào?"
Lúc này tiểu cung nữ mới thở phào đáp: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là cho Quý nhân. Quý nhân thích đậu phộng rang, mỗi ngày đều phải ăn một ít."
Sau khi cho cung nữ lui, Hoàng hậu nhẹ nói ra sáu chữ: "Nàng ta không phải Tường Vi."
Hoàng hậu nói Tô Tường Vi giống với Nguyên Quý phi trước kia, trời sinh dị ứng với đậu phộng. Mạch Ca nhớ lúc trước Nguyên Quý phi ăn nhầm vụn đậu phộng đã suýt nữa mất mạng. Nếu như hai nàng giống nhau, vậy Tô Quý nhân bây giờ quả thật có điều khác thường.
Các nàng đi vòng lại, Tô Quý nhân có chút trố mắt hỏi còn có chuyện gì. Hoàng hậu vẫn không trả lời, mà là đưa một hạt đậu phộng rang cho nàng ta. Nàng ta mừng rỡ nhanh chóng nhận lấy cho vào miệng, còn nói đậu phộng rang trong cung cực kỳ thơm ngon.
Chỉ chờ nàng ta nuốt xuống, Hoàng hậu hét lớn: "Người đâu, bắt lấy người giả làm Quý nhân này cho bổn cung!"
Quý nhân giả giãy dụa, không chịu thừa nhận: "Hoàng hậu nương nương, ngài đang nói gì đấy? Thiếp thân là đường muội của ngài mà!"
Hoàng hậu cũng không để ý tới nàng ta, phân phó Xuân Trúc kiểm tra mặt của nàng ta. Trên mặt nàng ta cũng không có mặt nạ da người, lúc mọi người ở đây cho rằng nữ tử này có khuôn mặt giống Tô Tường Vi, Mạch Ca đột nhiên phát hiện dị dạng, lớp trang điểm trên mặt nữ tử rất dày. Từng nghe nói ngoài cung có người lấy nghề hóa trang mà sống, thường gọi là trang sư, bọn họ có thể hóa trang một người thành dáng vẻ của người khác, đến tình trạng đánh tráo giả thành thật.
Quả nhiên, tẩy lớp trang điểm trên mặt nàng ta đi, lộ ra là một khuôn mặt xa lạ. Nàng ta hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Dân phụ tội đáng chết vạn lần! Hoàng hậu nương nương tha mạng, tất cả đều là phu nhân Tô Thừa tướng chỉ điểm!"
Hoàng hậu giận dữ: "To gan! Dám vu cáo hãm hại mệnh phụ triều đình!"
"Dân phụ oan uổng, từng câu đều là thật, dân phụ tên Hương Dương, là một trang sư có tiếng. Khoảng chừng một tháng trước, Tô phu nhân sai người tìm được dân phụ, nói là chỉ cần dân phụ giả mạo Quý nhân ở trong cung nuôi thai đến khi lâm bồn thì có thể đạt được một số vàng bạc lớn. Dân phụ nảy lòng tham, lúc này mới... Dân phụ biết nói miệng không có bằng chứng cho nên đã có giấy ước định với Tô phu nhân." Nàng ta móc ra một tờ giấy ở trong ngực, bên trên đúng là ước định của hai người.
Hoàng hậu là chất nữ của Tô phu nhân, để tránh hiềm nghi nên nàng ấy đã bẩm báo với Hoàng thượng, để Thiên tử quyết định. Hoàng thượng tức giận bảo Hương Dương khai báo tất cả.
Hương Dương sợ sệt nói hết ra rằng Tô Quý nhân thật căn bản không mang thai mà là bị Tô phu nhân len lén bắt cóc, để Hương Dương có thai hóa dáng vẻ của Tô Quý nhân, thay xà đổi cột. Đợi sau khi lâm bồn sinh đẻ xong lại đổi Tô Quý nhân về.
Mạch Ca nhíu mày: "Nếu ngươi có một câu nói dối, giết chết ngay tại chỗ!"
Hương Dương vội lắc đầu, dập đầu trên đất: "Lời dân phụ nói đều là thật! Lúc đó dân phụ còn không hiểu lúc lâm bồn thì Tô phu nhân sẽ đi nơi nào tìm trẻ con tới làm giả. Sau này nghe được Tô phủ trùng hợp có trẻ con. Nếu Hoàng thượng và nương nương không tin, có thể gọi bọn họ đến hỏi."
Giả mạo Long tự đó là tội lớn giết cửu tộc, không thể tin vào lời của một bên được, Hoàng thượng sai người mang Tô phu nhân đến. Lúc này, Mạch Ca lại triệu Tử Liên đến nói hết tất cả bao gồm cả lúc đầu Tử Liên giả mạo tỷ tỷ Tử Quyên vào cung cùng với việc thị tẩm Hoàng thượng có thai rời cung. Nàng quỳ xuống thỉnh tội: "Thần thiếp không nên lừa gạt bệ hạ, lại càng không nên trộm đưa Tử Liên ra khỏi cung."
Hoàng thượng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nâng Mạch Ca dậy nói thẳng chuyện đã qua rồi, giải quyết chuyện trước mắt làm đầu. Lập tức lại nghe Tử Liên khóc lóc kể lể long duệ bị ôm đi, càng thêm tức giận: "Trẫm chắc chắn cho ngươi một câu trả lời công bằng xác đáng."
Tử Liên mừng đến chảy nước mắt, cúi đầu lần nữa bái lạy: "Chỉ cần tìm được con, nô tì chết không có gì đáng tiếc."
8. Định tội
Tô phu nhân bị đưa đến mới nhìn thấy Tử Liên ở đó, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại bị Mạch Ca nhìn thấy. Tô phu nhân cung kính hành lễ, không thừa nhận với việc Hương Dương và Tử Liên chỉ ra và xác nhận, chỉ nói oan uổng.
Bà ta còn nói: "Từ khi bệ hạ phong thần phụ làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chức ngang Hầu tước, thần phụ mỗi ngày cảm niệm Thánh ân, chép kinh niệm Phật, cũng không dám làm việc trái thiên mệnh. Thần phụ hết sức chân thành, đất trời chứng giám. Hoàng thượng tuyệt đối không thể bị tiểu nhân lừa bịp, ngài nhất định phải làm chủ cho thần phụ!"
Hương Dương nổi đóa lớn tiếng cãi cọ: "Nếu không phải bà mang ta vào cung, ta chỉ là một dân phụ làm sao đi vào được? Huống chỉ cần tra rõ Tô phủ, nhất định có thể tìm ra Quý nhân chân chính!"
Hoàng thượng đồng ý, không có chứng cớ xác thực là không thể định tội. Rất nhanh, thị vệ lại thực sự tìm được Tô Tường Vi bị giam ở Tô phủ. Lúc đưa nàng ta về, Tô phu nhân kinh ngạc trợn mắt há mồm: "Làm sao có thể! Rốt cuộc là ai muốn hãm hại ta?"
Tô Tường Vi khóc nói: "Mẫu thân, nữ nhi căn bản vẫn chưa thị tẩm, ngươi làm như vậy quả thực hồ đồ, là muốn kéo toàn bộ Tô phủ vào chỗ diệt tộc!"
Đúng lúc này, tâm phúc của Tô phu nhân là Vương ma ma tiến lên, bà ta thở dài một hơi, khuyên nhủ: "Phu nhân, chuyện không dối gạt được, vẫn nên khai ra thôi."
Tô phu nhân trừng lớn hai mắt, không thể tin hỏi: "Ngươi... Làm sao ngươi có thể phản bội ta..."
Vương ma ma cướp lời, bắt đầu nói: "Phu nhân đã sớm mưu đồ xong tất cả, mặc kệ Quý nhân có mang thai hay không, bọn ta sẽ tìm một người tới thay thế. Bà ta nghe nói trang sư có thể giả đánh tráo, chỉ cần cẩn thận ẩn dấu thì có thể lừa bịp mọi người. Đợi sau mười tháng lại đổi tiểu chủ thật về, mà lại lấy đứa nhỏ mà Tử Liên cô nương sinh giả là Tô Quý nhân sinh, thần không biết quỷ không hay. Vừa có thể cho Tô phủ thêm rạng rỡ, lại không để long duệ lưu lạc ngoài cung."
"Đồ tiện nhân này, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Phu nhân! Đều đến lúc này rồi, ngài còn muốn tiếp tục phạm sai sao?"
Mạch Ca lại có nghi hoặc: "Sao các ngươi biết đứa nhỏ của Tử Liên là long duệ? Hiện giờ đứa bé kia ở đâu?"
Vương ma ma đáp: "Trước kia phu nhân vào cung từng nhìn thấy Tử Quyên, cũng biết nàng ấy từng được phong là tiểu chủ. Nhưng sau đó lại nghe nói nàng ấy qua đời. Nhưng ba năm trước ở ngoài cung chúng ta lại nhìn thấy nàng ta mang thai, dựa theo thời gian đứa bé kia nhất định là long duệ, chờ tới lúc nàng ta sinh thì cướp về, sau này mới biết nàng ta không phải là Tử Quyên, mà là Tử Liên."
"Đứa bé kia vẫn luôn được nuôi ở trong phủ, chẳng qua người ngoài không biết. Tuy rằng đứa nhỏ đã hai tuổi, lại vẫn là dáng dấp trẻ con."
Sau khi cho người ôm đứa nhỏ tới, Tử Liên đoạt lấy, khóc không kìm được: "Là nó! Thật sự là con của ta... Ta vĩnh viễn không bao giờ quên hình dáng của nó..."
Mọi người kinh ngạc vì đứa nhỏ này không khác gì một đứa bé sơ sinh. Vương ma ma lại giải thích: "Phu nhân tìm tới một kỳ y, mỗi năm ông ta lại cho đứa nhỏ uống một viên thuốc, thuốc kia có khiến cho đứa nhỏ tạm thời ngừng phát triển, dừng lại ở thời kỳ sơ sinh. Phu nhân đã sớm hạ quyết tâm thay xà đổi cột, lúc trước còn có do dự, hôm nay rốt cục mới thực hiện."
Chuyện liên quan đến long duệ, Lý Hỉ truyền ngự y lấy máu nhận thân, quả thực nghiệm chứng là huyết mạch của Hoàng thượng không thể nghi ngờ.
Tô phu nhân như phát rồ đánh về phía Vương ma ma, níu vạt áo bà ta hỏi: "Vì sao? Vì sao ngươi phải phản bội ta? Ta tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi lại phản bội ta!" Bà ta lại hét lớn về phía Tử Liên: "Đồ tiện phụ này... Ngươi rõ ràng... Ngươi chết không tử tế được!" Dứt lời, lại ngất xỉu vì tức.
Chứng cứ chuẩn xác, hung thủ là Tô phu nhân, chuyện trọng đại như vậy Hoàng thượng cần phải điều tra rõ ràng toàn bộ Tô phủ có tham dự trong đó hay không. Sau cùng điều tra rõ, Tô Thừa tướng cùng với trưởng tử hoàn toàn không biết, mặc dù miễn họa diệt môn nhưng Hoàng thượng cũng cách chức Thừa tướng của ông ta, cho làm thứ dân.
Tô phu nhân được ban chết, trước khi hành hình, Mạch Ca đi vào gặp. Nàng muốn chính miệng Tô phu nhân tạ lỗi với hai mươi mấy cung nhân chết đi. Vừa gặp Tử Liên từ trong nhà đi ra, thấy Mạch Ca thì hơi giật mình: "Sao Quý phi nương nương lại tới đây?" Nàng ta lập tức lại giải thích cho mình: "Nô tì tới là muốn hỏi thử tại sao bà ta phải cướp đứa nhỏ của nô tì đi. Chỉ tiếc bà ta điên rồi."
Mạch Ca nhíu mày: "Điên rồi?"
Tử Liên nhàn nhạt nói một câu: "Đúng thế, đáng thương cho đứa con số khổ của nô tì." Dứt lời nàng ta cũng rời đi.
Phòng trong truyền tới tiếng Tô phu nhân điên khùng nói bậy, Mạch Ca suy nghĩ một lúc lâu, dáng vẻ này của bà ta, nàng gặp thì như thế nào đây, chẳng bằng lúc này đi dâng nén hương cho các cung nhân. Nghĩ vậy, nàng xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.