Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Anh Minh vội bước ra ngoài điện nghênh đón, tuy bên ngoài tuyết rơi không lớn nhưng gió Bắc thổi, lay động lông cáo trên áo choàng của hắn. Hắn bước lên bậc thang, nàng nhún gối thỉnh an hắn, chờ hắn tới trước mặt, nàng lặng lẽ sờ tay hắn: "Lạnh không?"
Hoàng đế nói đâu có lạnh: "Trẫm từ Càn Thanh cung tới đây, cách có vài bước thôi."
Đúng là người thích ra vẻ, cách có vài bước cũng phải ngồi kiệu, lại còn nói như thể đúng lý hợp tình.
Anh Minh mím môi cười với hắn: "Người đã đón vào rồi, lúc này đang ở bên trong."
Hoàng đế à một tiếng, tuy hắn và vị biểu muội này bảy tám năm không gặp nhưng ký ức lúc mười tuổi còn khắc sâu. Lúc trước khi mẫu thân nàng ta còn tại thế, đại khái cũng có ý tứ đưa khuê nữ vào cung. Trước mười tuổi bọn họ rất thường gặp nhau, sau mười tuổi dần thưa thớt nhưng bất luận thế nào một năm cũng gặp ít nhất hai lần. Sau đó mẫu thân nàng ta qua đời, dường như nàng ta cũng biến mất khỏi thế giới này. Hoàng đế bận rộn chính vụ, không gặp nên tình cảm cũng dần nhạt phai. Cho đến lần trước nghe Thái hoàng Thái hậu nhắc đến hắn mới đợt nhiên nhớ ra mình còn có vị biểu muội này.
Thật ra Đế vương không quá coi trọng tình thân, ngoại trừ người thân cận nhất và Hoàng hậu ngốc này, hắn không để ai trong lòng. Nhưng nghe nói vị biểu muội này rất đáng thương, hơn nữa rốt cuộc có chút tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-hon-loan/1045491/chuong-104.html