Tuyết rơi suốt cả đêm.
Cái lạnh của mùa đông hòa quyện cùng cơn gió Bắc không cam chịu cô đơn, khí lạnh hung hãn như muốn thổi vào tận xương tủy. Ổ chăn ấm áp, lò sưởi cháy hừng hực, hít vào thở ra một hơi cũng không nhìn thấy lớp sương trắng mỏng manh, ấm áp đến mức tứ chi nóng bừng.
Trì Hành tỉnh dậy vì nóng.
Áo trong thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai nóng hổi đến đáng ngờ, linh hồn như được thanh lọc bởi hương thơm lành lạnh của viên ngọc mềm mại trong ngực. Nàng từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn trong sáng như mọi khi, nhưng nhìn kỹ lại thì khác hẳn so với hai năm trước.
Hai năm trước, Tiểu tướng quân nhìn hoa trong sương mù, dù có mở to mắt đến mấy cũng không thể nhìn rõ lòng mình cũng như lòng người khác. Hai năm sau, tuổi tác ngày càng lớn, trải nghiệm cuộc sống ngày càng nhiều, cảm nhận cũng dần sâu sắc hơn.
Ví dụ như...
Nàng cúi đầu mỉm cười, Uyển Uyển như thế này trông thật xinh đẹp. Cực kỳ quyến rũ.
Là cơn mưa xuân tháng Ba, tháng Tư, là mưa rào sau nắng hạn, là trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, là chùm đèn lấp lánh trong đêm tối. Lại giống như rượu được đun trong lò than đỏ ở vùng hoang vu phía Tây Bắc, chưa kịp vào miệng thì hương thơm của rượu đã lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng.
Trong suốt hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, từ trên người Thẩm Thanh Hòa, Trì Hành mới thực sự hiểu được như thế nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3710091/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.