Chương trước
Chương sau
Trì Hành vui mừng nhảy lên xe ngựa.

Xe ngựa sang trọng và rộng rãi, thấy nàng bước vào, Liễu Cầm Liễu Sắt thức thời mà hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Mà cũng không cần phải cố ý che giấu bản thân, nhìn thấy tiểu thư nhà mình, trong mắt Tiểu tướng quân đâu còn bóng dáng ai khác?

"Mệt không?"

"Không mệt!"

Không những không mệt mỏi, nhìn thấy Uyển Uyển rồi, máu trong người nàng cũng dễ lưu thông hơn trước.

Thanh Hòa cẩn thận đánh giá nàng, nhìn vẻ mặt vui sướng không chút che giấu của nàng, nhịn không được mỉm cười, dịu dàng trêu chọc: "Hôm nay Trì hành tẩu đã gặp bao nhiêu hậu phi rồi?"

Chậc.

Cầm Sắt cúi đầu xuống, dựng tai.

Bỗng chốc, Trì Hành như chú mèo bị túm lấy gáy, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào người đối diện, muốn van xin tha thứ, nhưng lại không biết phải giãy dụa như thế nào.

Nhiệm vụ được Bệ hạ giao phó buộc nàng - một quan tứ phẩm - phải dành nhiều tâm huyết hơn cho hậu cung. Vào ban ngày khi đến nhậm chức, nàng cũng thực sự giải quyết một số chuyện vặt vãnh giữa các phi tần.

"Hành tẩu trong cung" là tai mắt của Bệ hạ đặt ở các cung, nói cho cùng, vị trí này chỉ có nàng mới đảm nhiệm được.

Trên thực tế, nàng cũng không hiểu ý nghĩa tồn tại của chức quan này, nàng trên danh nghĩa là "nam tử", bệ hạ không sợ sẽ chiêu mộ phải một tên sắc đảm bao thiên đến dâm loạn hậu cung sao?

Nàng nhớ lại lời của Quý phi tỷ tỷ nói "Đầu Bệ hạ có bệnh", lúc đầu nàng còn tưởng là nói quá, nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ Bệ hạ thật sự mắc phải căn bệnh quái lạ nào đó.

Nếu nàng là đế vương, ắt hẳn sẽ không dung túng cho mối nguy tiềm tàng như vậy.

"Đã nói là hậu phi, liên quan gì đến ta?"

Ngoại trừ Linh tỷ tỷ, các hậu phi đều là nữ nhân của Bệ hạ. Nữ nhân của người khác giống như cỏ dại ven đường, sao có thể thơm bằng hoa nhà? Dù có lọt vào mắt nàng thì cũng không thể lọt vào tim nàng, nhìn cho qua thôi, huống hồ nàng lại là người rất mực đoan chính!

Ngược lại, những phi tần khác lại như kẻ khát nước, không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng.

Trì Hành cảm thấy uất ức nhưng không dám nói ra, sợ rằng Uyển Uyển lại ghen tuông mà nổi giận.

Nàng vô cùng ức chế, khó chịu đến mức khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng.

Thanh Hòa vô ý trêu chọc một câu, nào ngờ nàng lại phản ứng như vậy, đôi mắt đẹp liếc nhìn, tâm trạng bỗng chốc trở nên u ám.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, người mình nhìn trúng có bao nhiêu nữ nhân vừa thầm lặng vừa công khai thèm muốn, so với Hoàng đế bệ hạ đang ở tuổi chính trực tráng niên, cày cấy nhiều năm lại chỉ có được một trai một gái, ai mắt sáng cũng sẽ thích A Trì.

Sức hấp dẫn của Tiểu tướng quân, há có thể diễn tả chỉ bằng vài từ?

Thiếu niên tràn đầy sức sống, khí thế hiên ngang, sắc đẹp rạng ngời, vóc dáng thanh mảnh...

Trì Hành bị nàng liếc nhìn mà bối rối: "Uyển, Uyển Uyển, sao vậy?"

"A."

"..."

Trì Hành lạnh sống lưng, không hiểu vì sao Uyển Uyển lại "A" vào mặt nàng.

Thanh Hòa càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhướng mày, Trì tiểu tướng quân nhận được tín hiệu, ngoan ngoãn di chuyển đến bên cạnh nàng.

Hai người vai kề vai, Trì Hành nhẹ nhàng cất tiếng: "Tỷ tỷ, ta làm gì khiến tỷ không vui rồi."

"...Ngươi đưa tai lại đây."

Tai ngọc vô tình chạm vào đôi môi mềm mại, mịn màng của Thẩm cô nương, Trì Hành sững sờ, sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, vành tai ửng đỏ, hai tay đặt quy củ lên đùi, tỏ vẻ nghiêm túc giả vờ hồ đồ.

Thanh Hòa bật cười, nếu không phải không đúng thời điểm, nàng thực sự muốn trêu chọc nàng ấy.

Nàng khẽ cắn môi, sau một thoáng, hàm răng ngọc mới buông tha môi dưới mềm mại: "Bệ hạ không được."

Có lẽ vì cẩn thận, nàng sửa lại: "Không được tốt lắm."

Nếu có năng lực, hai mươi năm qua cũng không đến nỗi chỉ có hai con.

Cho nên một nhi lang trông trẻ trung, có năng lực, lại mỹ mạo phong lưu thỉnh thoảng ra vào hậu cung, chẳng phải giống như dê vào miệng cọp sao?

"Hiểu chưa?"

Lúc đầu Trì Hành còn cảm thấy hồi hộp và thích thú khi Uyển Uyển "thổi khí" vào tai mình, giờ đây nàng như bị "nướng" từ ngoài vào trong, đầu sắp bốc khói, mở to mắt: "Khó hiểu quá."

Thanh Hòa duỗi tay nhéo eo nàng: "Nghiêm túc chút đi."

"Ta không nghiêm túc sao?" Trì Hành vẫn cảm thấy không hiểu nổi: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Bệ hạ có được hay không liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ Bệ hạ không được thì nàng phải thay y lo toan sao?

Thanh Hòa nhìn nàng hai lần, bật cười ngã vào vai nàng, mềm mại ôm lấy cổ nàng: "Ý ta là, ngươi trông rất được, nói không chừng là các phi tần thèm muốn ngươi..."

Trì Hành chớp chớp mắt, đỏ mặt nói nhỏ vào tai nàng: "Ta...ta trông có được không?"

"Hừ."

Tiểu tướng quân bị sắc đẹp làm cho trong lòng nổi bong bóng, suy nghĩ: Thèm muốn ta làm gì? Tất nhiên là chỉ nhìn được mà không ăn được, người ta thèm ta còn chưa thể ăn vào miệng, vậy cứ để các nàng thèm đi!

"A Trì, ngươi có biết nguồn gốc của 'Hành tẩu trong cung' không?"

"Hửm? Tỷ biết sao?"

"Không thể nói là biết rõ, nhưng dựa vào các tài liệu lịch sử và dã sử để suy đoán, ta cũng có thể nắm được phần nào." Thanh Hòa đùa giỡn chọc ngón tay vào tai nàng, vui vẻ không tả nổi.

Trì Hành cố gắng tập trung vào hiện tại, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta phát hiện ra một bí mật."

Nàng nói chuyện trêu ngươi, Trì Hành nắm lấy đốt ngón tay mảnh khảnh không thành thật của nàng: "Nói chuyện đàng hoàng đi!"

Thanh Hòa chậm rãi trách móc nàng, Tiểu tướng quân nịnh nọt mà nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay nàng: "Ây da, có mệt không?"

Thẩm cô nương bị nàng chọc cười, không nói chuyện vòng vo với nàng nữa, nhẹ nhàng nói: "Cao Tổ thích nữ tử nhu mì, nam tử mạnh mẽ, không kiêng khem chay mặn, đa dạng phong phú, thường sai Hành tẩu ra vào cung điện, làm nhiều người vui vẻ, mỗi khi tận hứng, ắt sẽ lệnh nhạc sư ở ngoài trướng chơi nhạc."

"..."

Trì Hành bị lời nói của nàng khựng lại, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói: "A...Cái này quá hoang đường rồi."

"Từ xưa đến nay, hoàng gia có bao nhiêu người thực sự thanh liêm? Bệ hạ là hậu duệ của Cao Tổ, ai biết được trao cho ngươi chức Hành tẩu này là có ý đồ gì?"

Nhắc đến đây, Trì Hành cúi đầu nhìn chiếc áo bào đỏ rực trước mặt, sắc mặt biến đổi, vội vàng ra lệnh cho người đánh xe dừng lại, chạy xuống ven đường khom người nôn khan.

Quá kinh tởm!

Đây không phải là giày xéo người ta sao?

Nàng vừa buồn nôn vừa tức giận, đến chất chua dạ dày cũng bị nôn ra.

Nhìn thấy nàng như vậy, Thanh Hòa hối hận vì đã nói thẳng ra như vậy, vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Ngươi không sao chứ?"

Không tốt nổi!

Khóe mắt Trì Hành chảy nước mắt.

Thay nàng lau đi những giọt nước mắt chảy ra vì bị kích động, Thanh Hòa dắt nàng trở về xe ngựa.

Nàng kể ra bí mật này chỉ để nhắc nhở A Trì cần phải cẩn thận trong lời nói và việc làm, tránh xa những nữ nhân kỳ quái, đừng để bị mắc bẫy kẻ xấu mà không hay biết.

Nhìn vào hiệu quả này, có vẻ như đã dùng lực quá mạnh...

Sau khi nôn ra, Tiểu tướng quân ngồi bất động ở đó với vẻ mặt đờ đẫn, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ Tướng quân cũng chưa hoàn hồn.

Thanh Hòa tiễn nàng vào cửa, nhìn theo bóng dáng lóng ngóng của nàng, trong lòng dấy lên chút tự trách: Tự nhiên lại nói những lời này với nàng ấy làm gì?

Nàng ảo não đỡ trán.

***

"Về rồi sao?"

Trì Hành rầu rĩ lầm bầm, sắc mặt không tốt chút nào.

Trì phu nhân cho rằng nàng vào cung hầu hạ chịu nhiều thiệt thòi, nhịn lại những lời muốn nói ra - dù sao hoàng cung cũng không phải là nhà, ra ngoài ăn chút khổ là chuyện bình thường.

Ăn tối xong, Trì Hành đột nhiên hỏi: "Cha, con không làm chức Hành tẩu này nữa được không?"

Trì Diễn trầm mặc không nói.

Thấy hắn không lên tiếng, Trì tiểu tướng quân thở dài rồi bước đi: "Được rồi, con sẽ bình tĩnh lại."

Trì phu nhân và Trì đại tướng quân nhìn nhau khó hiểu, Trì phu nhân hỏi: "A Hành sao vậy?"

Trì Diễn không hiểu chuyện gì: "Làm sao vi phu biết được?"

Đối diện với vẻ mặt "Có ích gì đâu" của phu nhân nhà mình, Đại tướng quân đành đổi lời: "Ngày mai ta sẽ sai người đi hỏi thử xem sao nhé?"

Không nên như vậy chứ.

A Hành vào cung rồi, dựa theo bệnh trạng của Triệu Tiềm thì chắc hẳn sẽ dụ dỗ người ở lại đó làm "gian phu". Hơn nữa, nếu có vấn đề gì thì cũng sẽ có người đến báo tin.

Đây lại là chuyện gì vậy?

***

Trì Hành trở về phòng tắm rửa, nằm trên giường ngủ một giấc thật lâu, nàng ngủ sớm, trời còn chưa sáng đã mở mắt, sau khi ngủ dậy đầu óc đặc biệt tỉnh táo, lại nghĩ về chuyện ngày hôm qua, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.

Lòng người khó dò, sói đội lốt người nhan nhản. Nàng ít gặp chuyện lạ, lạnh nhạt Uyển Uyển, thật là không nên.

Chỉ là...

Nàng ấy xem mấy thứ này từ đâu ra vậy! Rảnh rỗi suy nghĩ về cái này để làm gì?

Tiểu tướng quân nằm trong chăn khẽ a a hai tiếng, sau đó ngồi dậy, cúi đầu thở dài: "Có lẽ vì Uyển Uyển nhàn rỗi quá."

Sức khỏe không tốt, thường xuyên nhốt mình trong phòng chẳng phải là hay đọc sách để giải khuây sao?

Sách nghiêm túc đọc xong rồi, đọc dã sử cũng không sao cả.

Đọc thì đọc thôi, cố tình nàng lại thông minh, tỉ mỉ và cẩn thận, cố chắt lọc ra một câu chuyện "tục tĩu" có đầu có đuôi từ mớ tư liệu lịch sử dày đặc rối rắm đó.

Ôi chao, kinh khủng thật!

Lại lần nữa được lĩnh giáo sự lợi hại của thanh mai, Trì Hành chấn động liên tục.

Rạng sáng, sau khi dùng bữa, nàng vẫn phải vào cung để làm việc. Dù có muôn vàn lý do không muốn, Trì tiểu tướng quân vẫn khoác lên mình bộ quan phục, không ngừng dùng lời nói tự an ủi bản thân.

Là người khác bẩn thỉu, chứ nàng thì sạch sẽ mà.

Quần áo có làm gì sai đâu?

Tâm tư nàng sáng tỏ, ngay lập tức nụ cười trở lại trên khuôn mặt.

Thấy nàng không còn ủ rũ như đêm qua, Trì phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Hòa đợi ở cửa phủ Tướng quân đã lâu. Trong lúc đang chần chừ do dự, nàng không đợi được Trì Hành ra ngoài mà trước tiên lại nhìn thấy Thanh Yến bước ra từ phủ Trấn Quốc đại tướng quân.

"A tỷ?" Hai mắt Thẩm Thanh Yến đột nhiên sáng lên, kích động nói: "A tỷ cuối cùng cũng nhớ nhà rồi sao?!"

So với sự nhiệt tình của hắn, thái độ của Thanh Hòa lại rất lạnh lùng: "Ta đến đưa A Trì vào cung."

Tin tức Trì Hành được Bệ hạ phong chức quan đã sớm truyền khắp Thịnh Kinh, Thanh Yến tràn đầy nhiệt huyết nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh: "Ồ, là đến, đến đưa tỷ phu à."

Tâm trạng của hắn lộ rõ mồn một, Thanh Hòa kìm nén sự bực bội đang dâng lên đôi lông mày, hỏi: "Phải về thư viện để học à?"

May là a tỷ vẫn chịu nói chuyện với hắn, Thanh Yến gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, phải về thư viện rồi, xin nghỉ lâu rồi không quay lại phu tử sẽ phạt. A tỷ, ta đi trước đây, tỷ có rảnh thì thường xuyên về nhà chơi nhé, tổ mẫu bị bệnh, cha cũng nhớ tỷ lắm."

"...Ừm."

Công tử Thẩm gia lên xe ngựa do người hầu chuẩn bị, hạ rèm xuống, nụ cười trên môi dần chuyển thành đắng chát.

​Nhưng như vậy đã rất tốt rồi.

A tỷ vẫn quan tâm đến sống chết của hắn, còn nhận hắn là đệ đệ, đã tốt lắm rồi.

"Tỷ tỷ?"

Thanh Hòa bị tiếng hét của nàng kéo về từ những suy nghĩ mông lung, nhìn rõ người đến, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Ổn chứ?"

"Không thể ổn hơn được nữa, đi thôi."

Sau khi xác nhận rằng nàng không còn bị ám ảnh bởi chuyện hôm qua, tâm trạng của Thanh Hòa đã tốt hơn nhiều.

Bảy ngày liên tục được đưa đón, hộ vệ gác cổng cung dần dần quen thuộc với Trì Hành, thỉnh thoảng còn nói đùa rằng Trì hành tẩu thật may mắn khi có được một vị hôn thê xinh đẹp, ân cần, tình cảm sâu sắc như vậy.

Mỗi khi đến lúc này, Trì tiểu tướng quân nở nụ cười đặc biệt rạng rỡ và ngượng ngùng, nụ cười ấy ấm áp đến tận tâm can, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Mong sao, mong trăng, mong đến ngày hưu mộc.

Sáng sớm, Trì Hành gõ cửa biệt uyển Tú Xuân, dẫn vị hôn thê đến Bắc thị uống súp cay nhà thím béo.

Món súp cay phối với bánh quẩy mới chiên từ chảo dầu, nóng hổi, ​​chua cay sảng khoái, vẫn là món ngon không thể thay thế trong ký ức của Tiểu tướng quân.

"Thoải mái quá đi..." Nhấp một ngụm lớn súp cay, bụng ấm áp dễ chịu. Hai người đến sớm, hai bên bàn đều trống, Trì Hành bối rối hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ chỉ nhìn ta mà không ăn gì?"

Thanh Hòa ngờ vực: "Ta có nhìn ngươi sao?"

"Có chứ, từ khi ta bắt đầu húp ngụm súp cay đầu tiên, tỷ đã nhìn ta, bây giờ ta sắp uống xong rồi mà tỷ vẫn nhìn ta."

Thẩm cô nương hơi đỏ mặt, ngón tay cầm muỗng sứ: "Nhìn một chút cũng không được?"

Nàng chỉ là tò mò về sự thèm ăn của A Trì, cũng muốn biết khi nào nàng ấy đến lấy chén của mình.

"Được rồi, tỷ tỷ nếu muốn thì có thể vừa ăn vừa nhìn ta." Tiểu tướng quân cười vui vẻ: "Thím béo! Thêm một chén súp cay nữa đi! Thêm ớt vào!"

"Được!"

Thanh Hòa bị sặc bởi súp vừa nuốt vào cổ, nghiêng đầu, che miệng bằng khăn tay khẽ ho: "Lãng phí thức ăn không tốt, ta ăn, ăn không nổi nữa, có thể đổ đi không?"

"Đã mua bằng tiền rồi, sao có thể đổ đi?" Trì Hành vỗ vai nàng: "Cứ giao cho ta là được."

"Vậy ngươi...ngươi còn có thể ăn được sao?"

Trì Hành liếc nhìn nửa chén nàng để lại: "Không thành vấn đề."

Nàng không chê bai mà bưng qua, đổ thêm gia vị và trộn đều, nàng nghĩ sau này nhất định phải khiến Uyển Uyển nằm trên giường nói "ăn không nổi", mơ rất đẹp làm cho cơn thèm ăn tăng vọt.

"Uyển Uyển, chúng ta thảo luận một chút đi."

"Hửm?" Giọng Thanh Hòa dịu lại: "Chuyện gì?"Trì Hành mải mê ăn đến mức không ngẩng đầu lên được: "Lần sau tỷ đến tiễn ta, đừng cứ nhìn chằm chằm bóng lưng ta nữa. Nghĩ đến tỷ đứng ở phía sau dõi theo ta, ta lại chua xót muốn khóc, không nhịn được muốn quay lại."

Nàng húp một ngụm súp, trong mắt thoáng qua một tia nước lấp lánh: "Tỷ đứng ở kia, bị gió làm cho bóng hình mờ ảo, dáng vẻ im lặng bất động, khiến cho ta thấy mà khó chịu."

Mùi vị chua cay của chén súp cay nóng hổi trôi xuống cổ họng, cùng với sự bối rối của tuổi trẻ trước những rung động mới mẻ cũng theo đó bị nuốt chửng. Nàng muốn nói "Ta quay đầu nhìn thấy tỷ lại không muốn đi nữa", nhưng câu nói ấy cứ lẩn quẩn trong lòng, cảm thấy rất gượng gạo.

Nàng cười và nói: "Vậy nên tỷ chỉ cần tiễn ta đến đó rồi nhanh chóng rời đi là được. Ta vào cung để làm việc chứ đâu phải đi lên núi đao, yên tâm nha Uyển Uyển."

Tác giả có lời muốn nói: A Trì sẽ dần dần nếm trải hương vị tình yêu ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.