Khuê phòng yên tĩnh, Liễu Cầm và Liễu Sắt không biết đã chạy đi đâu mà không hầu hạ trong phòng. Lư đồng bốn chân hương khói nghi ngút, chóp mũi khẽ ngửi, là hương thanh mai lạnh giá thấm đẫm tuyết mùa đông.
Trì Hành quay đầu lại nhìn về phía cửa, vô cớ sinh ra cảm giác kích thích "trộm hương trộm ngọc", túi giấy dầu còn ấm trong ngực bị đặt lên bàn trà gần đó, nàng bước tới gần.
Mèo con đi đường không phát ra tiếng, Tiểu tướng quân đi những bước này còn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn mèo con.
Trong phòng ấm áp, ngoài trời mưa phùn, đi được nửa đường mới nhận ra quần áo ẩm ướt, sợ sẽ làm ướt người của Uyển Uyển, nàng suy nghĩ trong chốc lát, tay đặt lên đai ngọc ở eo.
Cởi đai ngọc ra, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc áo bào trắng như ánh trăng có thêu mây ở ngoài...
Liễu Cầm vừa tới cửa, khi nhìn thấy cảnh này đã không kìm được mà thốt lên, Liễu Sắt ở phía sau kịp thời che miệng nàng lại.
Hai tỷ muội lôi lôi kéo kéo, rời đi.
Thường ngày, tiếng động như vậy đã sớm khiến Trì Hành cảnh giác, nhưng lần này nàng lại làm như không nghe thấy.
Ném áo bào xuống đất, nàng cúi đầu nhìn đế giày lấm bùn, sợ làm bẩn khuê phòng của Thanh Hòa tỷ tỷ, ngay cả giày của nàng cũng được xếp ngay ngắn. Chân mang vớ, Trì Hành bước đi cho đến khi đặt chân lên chiếc thảm len mềm mại ấm áp.
Sao lại ngủ ngon như vậy chứ?
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3644807/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.