Đế vương đa nghi, nhất là khi người khác làm được nhưng bản thân lại không làm được.
Triệu Tiềm nhìn chằm chằm vào con thú bị mắc kẹt trong chuồng với ánh mắt nham hiểm: "Năm xưa trước khi lên ngôi, Cao Tổ từng vào núi lánh nạn. Trên núi, dã thú vây quanh, vô cùng nguy hiểm. Cao Tổ đói rét, lúc này có một con hổ dữ tiến đến nhìn chằm chằm. Thấy nguy cơ cận kề, Cao Tổ quát lớn mãnh hổ, thần uy tựa trời giáng xuống.
Hổ hàng phục là điềm báo may mắn trời ban, đế vận bắt đầu hiển hiện.
Cao Tổ dựa vào con hổ này mà sống trong núi sâu hai năm, đêm đến ôm hổ ngủ, ban ngày dắt hổ đi săn, nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng gặt hái được thành công. Trẫm may mắn được làm con cháu của Cao Tổ, là Thiên tử một nước..."
Thiên tử còn không thể khiến hổ khuất phục, Trì Hành dựa vào cái gì mà có thể làm được?
Tâm tình Triệu Tiềm cực kỳ khó chịu: "Đạo trưởng, sao ngài lại im lặng? Ngài cũng cho rằng trẫm ngu ngốc sao?"
Y thất vọng ngồi sụp xuống trước chuồng thú, sắc mặt trắng bệch: "Đạo trưởng, ngài nói cho trẫm biết, có phải trẫm đã mất đi ân huệ của trời rồi không?"
"..."
Ngự Thư Phòng yên tĩnh, Triệu Tiềm cúi đầu lẩm bẩm: "Nếu không, tại sao Lan Tiện Chi lại chết?Trẫm đã tắm gội dâng hương cho hắn, thành tâm cầu nguyện, cuối cùng người trẫm muốn bảo vệ lại chết, còn người trẫm muốn giết thì không những còn sống mà còn có thể dựa vào sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3554171/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.