Lam Mộng Mộng rất tự tin, Trì Hành nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ: Đây là cô nương tài đại khí thô nhà ai, cũng đủ phô trương. Chỉ là ra ngoài một chuyến thôi mà còn mang theo cả bộ cốc sứ trắng men ngọc, cũng không sợ phiền toái.
Tuy vậy vào một ngày mưa, trà Long Tỉnh pha xong hương thơm lan tỏa, sương trắng bốc lên thực sự khiến người ta cảm thấy ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không khỏi tưởng tượng khi trà vào cổ họng sẽ ấm áp, sảng khoái đến nhường nào.
"Thế nào? Nửa canh giờ, cũng không trì hoãn chuyện của ngươi."
Trì Hành động lòng.
Như nhận ra được "hắn" động lòng, Lam Mộng Mộng cuối cùng cũng tìm được vị trí trong lĩnh vực mình quen thuộc, kiêu ngạo nói: "Ta thấy ngươi dung mạo đẹp mắt, cho nên mới nguyện ý quan tâm đến ngươi. Ngươi phải biết người bình thường tới trước mặt ta, đến nhìn một cái ta cũng lười nhìn."
"Vậy ta đây còn phải đa tạ ngươi?" Trì Hành tuấn tú kiêu ngạo, cả người toát lên khí chất phơi phới, hăng hái của tuổi trẻ, là vẻ đẹp vượt qua tuổi tác, giới tính.
Lam đại tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy chàng trai nào như "hắn", nhất thời thất thần.
Chớ nói nàng, ngay cả Lam Tiêu canh giữ bên người muội muội cũng lặng người: Thiếu niên tuấn tú như vậy, sau này không biết tai họa bao nhiêu cô nương nữa đây?
Thẩm Thanh Hòa ho nhẹ một tiếng, nụ cười treo trên khóe mắt đuôi mày của Trì Hành nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3480352/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.