Thanh Hòa không khỏi bật cười, dải lụa che mắt khiến nàng không nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Trì Hành.
Hai mắt không nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi tưởng tượng, tuy hình ảnh trong tưởng tượng không sống động như A Trì giờ phút này nhưng nàng vẫn mỉm cười: "Ngươi đổi một bộ thường phục mà ta chưa từng thấy qua, sau đó cởi bỏ bội sức quanh eo đi."
Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên nên mười phần ăn ý. Trì Hành nghe vậy nhướng mày, nhưng cũng không hỏi mà trở về phòng, thay một bộ y phục bằng gấm màu xanh trúc, cách cửa hét lớn: "Tỷ tỷ, ta xuống lầu rồi. Tỷ mau tới tìm ta."
Tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng xa, nàng tháo dải ruy băng che mắt, chờ đợi, chỉnh trang y phục rồi đi ra ngoài.
Vân Sinh khách điếm là nơi nghỉ chân lớn nhất và tốt nhất dành cho người đi đường của Mộc Dương thành, mỗi ngày người đến người đi, tiểu nhị vẫn luôn bộn rộn hối hả.
Nàng đứng ở đầu cầu thang nhìn vội xuống một cái, mọi người chen chúc náo nhiệt, quang cảnh tấp nập, nhưng lại không tìm thấy khuôn mặt tươi cười sống động rực rỡ trong ký ức, trong lòng Thanh Hòa chợt cảm thấy trống rỗng.
Lạc lối, sợ hãi, mất mát.
Những cảm xúc mong manh dâng trào đã triệt để chứng minh rằng, Thẩm đại cô nương không phải là bất khả chiến bại.
Trong mắt nhiều người, thậm chí trong lòng Tạ Chiết Chi, loại người tiếu lý tàng đao như Thẩm Thanh Hòa hẳn không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3469569/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.