Tạ Vu rất ít khi uống rượu, bởi vì say rượu lỡ việc.
Tạ Vu cũng không yêu nữ sắc, bởi vì thê tử trong nhà đã đủ khiến hắn hài lòng.
Hắn và Thẩm Chiêu định hôn từ sớm, là do mẹ Thẩm Chiêu định ra khi còn sống, lúc đó, ông ngoại Thẩm Chiêu vẫn là Trấn Viễn đại tướng quân uy danh hiển hách.
Cuộc hôn nhân này, hẳn là môn đăng hộ đối.
Tạ Vu không thích Thẩm Chiêu lúc đó, một cô nương nhỏ nhắn, lại ương ngạnh, tiểu tư của hắn chẳng qua làm hỏng diều của nàng, liền bị nàng lớn tiếng trách mắng.
Nữ tử như vậy, lớn lên, chẳng phải là người đanh đá sao?
Tạ Vu nhỏ tuổi vẫn luôn nghĩ cách từ hôn.
Cho đến khi Thẩm gia xảy ra biến cố, mẹ Thẩm Chiêu đột ngột qua đời, ông ngoại nàng cũng hôn mê bất tỉnh, cha bị giáng chức.
Hắn theo cha đến viếng tang, tiểu thư kiêu ngạo áo đỏ như lửa đứng dưới cây mai đỏ ngày nào, bây giờ áo trắng như tuyết, mắt ngấn lệ.
Vật đính ước vốn định đưa ra, lúc này lại bị Tạ Vu nắm chặt đến trắng bệch cả ngón tay.
Hắn đột nhiên cảm thấy, so với sự yên tĩnh bây giờ, hắn thích nàng ương ngạnh hơn một chút.
Đó là lần đầu tiên Tạ Vu lờ mờ biết thế nào là trách nhiệm.
Cha nói, hắn thi đỗ công danh, nên cưới vợ rồi.
Nhưng thời gian ở thư viện quá lâu, lâu đến mức hắn trưởng thành, đã sớm quên mất vị hôn thê của mình trông như thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-chieu-chieu/3744447/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.