Chương trước
Chương sau
Hoàng Vệ Bình hẹn mẹ Tôn lúc mười giờ sáng, anh đến cục cảnh sát sớm chính là để tra ra thông tin của em trai nhưng không ngờ là sinh nhật của Từ Tấn lại bị sửa đổi dẫn đến lãng phí không ít thời gian, cuối cùng vẫn là cần đến sự giúp đỡ của Lâm Thâm. Ngay lúc anh xin nghỉ phép xong liền vội vàng bắt xe đến khu phố X, chờ khi đến trước cửa quán cà phê đã chín giờ năm mươi lăm, lúc này anh mới nhớ tới mình hai tay không đi gặp người lớn như vậy thật bất lịch sự. Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, trên đường gần quán cà phê có một cô bé vừa học vừa làm đang bán những bông hoa nhài nhỏ vừa cắt xuống và bó thành từng bó nhỏ. Hoàng Vệ Bình nhìn từng cánh hoa nho nhỏ chen chúc bên nhau thật khiến người thích, nghĩ mang cái này còn hơn là tay không đến liền mua một bó cầm trên tay.
Khi anh vừa bước vào quán cà phê, có một người với mái tóc hoa râm, dáng vẻ giản dị nhưng tao nhã đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ vẫy tay với anh. Người này nhìn thấy anh liền thì rất nhiệt tình nói, "Bình Bình, chào con, ta là Tôn Lê, là mẹ Tôn của con." Ngay sau đó Hoàng Vệ Bình trả lời, "Chào người, mẹ Tôn." Sau đó, hai tay đưa bó hoa nhài nhỏ kia cho mẹ Tôn.
Mẹ Tôn cầm lấy bó hoa lên ngửi, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa nhỏ trắng tinh kia, sau đó nghĩ nghĩ một chút vẫn dặn dò: "Bình Bình cảm ơn món quà của con, hoa này nở rất đẹp, mẹ rất thích. Bất quá Bình Bình, nếu như sau này con muốn tặng hoa, phải tra ngôn ngữ hoa trước, hiện tại rất nhiều cô gái để ý chuyện này. Bà già như ta không ngại nhưng nếu con đem hoa này tặng cô gái khác, người yêu của con có thể sẽ ghen đó."
Đây là lần đầu tiên Hoàng Vệ Bình biết về chuyện ngôn ngữ của các loài hoa, nhịn không được hỏi mẹ Tôn ý nghĩa của nó. Mẹ Tôn cười giải thích với anh: "Tặng hoa khác nhau có ý nghĩa là khác nhau, giống như hoa hồng đại diện cho tình yêu, hoa cẩm chướng đại diện cho mẹ, mà ngôn ngữ của hoa nhài, là 'bạn là của tôi', cho nên ta mới lắm mồm khuyên con, đừng để người yêu hiểu lầm."
Hoàng Vệ Bình vội vàng nói: "Cảm ơn mẹ đã dạy cho con cái này, bất quá, con vẫn còn độc thân..." Mẹ Tôn cười nhìn mặt anh nói, "Bình Bình nhà chúng ta lớn lên đẹp mắt như vậy, khẳng định rất nhiều người thích."
Hoàng Vệ Bình có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó nói "Mẹ Tôn, con thật sự xin lỗi, bên con xảy ra một số tình huống tương đối khẩn cấp, con muốn xem ảnh mẹ mang đến trước, mặc khác mẹ có thể kể cho con biết thêm về chuyện của em trai và Hàn Diệp được không?"
Mẹ Tôn lấy ra một túi giấy tờ từ trong túi xách mang theo đưa cho anh, "Trong nhà ta chỉ có mấy bức ảnh mấy đứa trong viện mỗi cuối năm đều chụp chung một lần, ảnh chụp riêng từng đứa và mấy bức ảnh chụp chung khác đều ở trong phòng lưu trữ của cô nhi viện chúng ta, mẹ đã chọn ra mấy tấm ảnh có ba người các con đem đến đây."
Hoàng Vệ Bình mở túi hồ sơ và thấy một số ảnh chụp chung và ảnh đôi. Mỗi ảnh chụp chung có khoảng hai mươi đến ba mươi đứa trẻ. Trong ảnh đôi, hai đứa trẻ mặc quần áo giống nhau đang ôm nhau và cười rất vui vẻ, mà hai khuôn mặt giống hệt nhau, em ấy nhìn y hệt anh như hồi nhỏ, nhìn thấy bức ảnh này, Hoàng Vệ Bình đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn huyết thống, nhẹ nhàng vuốt ve hai gương mặt giống hệt nhau trong bức ảnh rồi thở dài, mặc dù không có duyên phận lớn lên cùng em trai, nhưng anh hi vọng sau này có thể nối lại đoạn tình thân này.
Mẹ Tôn nhìn thấy vậy liền nói với anh, "Đây là năm các con năm tuổi tham gia đại hội thể thao trong viện, hai đứa từ nhỏ đã chạy nhanh hơn những đứa trẻ khác, thần kinh vận động đặc biệt phát triển, lần đó hai đứa gần như cùng nhau xông về đích, các thầy cô cũng không phân biệt được ai là ai, liền tuyên bố hai con cùng đứng đầu, mẹ vừa lúc chụp được bộ dáng hai con ôm nhau, mỗi khi mẹ thấy cũng đều đặc biệt vui vẻ cho nên bức ảnh này vẫn được giữ trong nhà của ta."
"Đúng rồi, trong điện thoại của ta còn có ảnh chụp và tin nhắn mà Tiểu Tấn trước kia dùng WeChat gửi cho ta, con có thể xem. Tuy rằng nửa năm nay nó không liên lạc với ta nữa nhưng ta cũng không nỡ xóa đi. Nếu con đang vội tìm nó, con cứ xem, ta không ngại."
Hoàng Vệ Bình nhận lấy điện thoại mẹ Tôn đưa tới, trên màn hình nghiễm nhiên là hộp thoại ghi rõ "Tiểu Tấn", anh kéo lên xem lịch sử trò chuyện đa số đều là lời chúc mừng ngày lễ, cũng có một số cuộc đối thoại như: "Mẹ Tôn, con nhớ mẹ, ngày mai có thể đi thăm mẹ không, (emoji đầu mèo đáng yêu)" Mẹ Tôn trả lời " Tiểu Tấn, lớn rồi phải chững chạc hơn, ngày mai có thể đến nhưng không được phép mang theo bất cứ thứ gì!" "Được được, ngày mai gặp mẹ Tôn! (emoji Samoye lăn lộn)" Sau đó chính là ảnh chụp chung sau khi gặp mặt, có thể thấy được Từ Tấn trông rất giống anh, nhưng thần thái lại hoàn toàn không giống, tính cách của cũng rất tốt, chói mắt giống như mặt trời nhỏ. Cuối lịch sử trò chuyện là một đoạn hội thoại với phong cách hoàn toàn khác "Mẹ Tôn, con sắp đi ra nước ngoài kết hôn, bởi vì một số lý do nên không thể mời mẹ đến dự đám cưới, con thực sự xin lỗi, hơn nữa có thể trong một thời gian dài không thể trở lại. Mẹ có thể tìm cách giúp con tìm anh trai con được không, con muốn gặp lại anh ấy trước khi ra nước ngoài." "Tiểu Tấn, mẹ đã hỏi các giáo viên khác phương thức liên lạc của anh trai con nhưng thật sự không tìm được, còn có chúc con tân hôn vui vẻ, con bận việc mình là được, chờ sau này con có thời gian về nước thì mang cô dâu đến cho ta xem là được rồi." "Thật sự cảm ơn mẹ đã luôn quan tâm con suốt thời gian qua, cho dù đi đâu con cũng sẽ nhớ mẹ, tạm biệt mẹ Tôn." "Tạm biệt."
Thông qua cuộc đối thoại, Từ Tấn xuất ngoại là quyết định tương đối vội vàng, có thể nhìn ra Từ Tấn cũng quyết định có thể không trở về nữa. Lúc này, Hoàng Vệ Bình nhìn thoáng qua ngày tháng phát hiện đoạn đối thoại này lại xảy ra ba ngày trước khi mình tỉnh lại. Thông qua WeChat nhấp vào vòng bạn bè của Từ Tấn, phát hiện hoàn toàn trống không, cái gì cũng không có.
"Nó thường rất thích đăng lên vòng bạn bè, ta cũng không để ý nó xóa khi nào." Mẹ Tôn giải thích cho anh khi thấy anh đang sững sờ trước điện thoại.
"Mẹ có nhớ em ấy được nhà nào nhận nuôi không?" Hoàng Vệ Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Bình Bình cái này ta thật sự không nhớ được, Tiểu Tấn hầu như không nhắc tới chuyện của gia đình cha mẹ nuôi nó, hỏi nó thì nó liền nói rất tốt, nhìn dáng vẻ cả ngày vui vẻ hớn hở của nó ta cũng không hỏi nữa, hơn nữa Tiểu Tấn cũng không đổi tên, dần dà ta cũng không nhớ được họ của nhà nhận nuôi. Tuy nhiên trong hồ sơ ở trong viện chắc chắn còn hồ sơ gốc, ta cũng không còn ảnh nào nữa, ta có thể đưa con chìa khóa phòng lưu trữ trong viện, con có thể tự mình đi tìm ảnh chụp và hồ sơ."
Hoàng Vệ Bình cúi đầu nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp chung cẩn thận phân biệt trong chốc lát, anh và Từ Tấn rất dễ tìm, quần áo cùng dáng vẻ của hai đứa bé đều giống nhau, liếc mắt có thể thấy, mẹ Tôn lại chỉ vào Hàn Diệp, hắn đều đứng ở trong góc, hơn nữa niên đại ảnh chụp đã lâu vốn đã không rõ ràng lắm, Hàn Diệp còn luôn cúi đầu cũng nhìn không rõ diện mạo, chỉ đại khái có thể nhìn ra là một đứa trẻ rất xinh đẹp.
Về Hàn Diệp, mẹ Tôn cũng không nhớ được quá nhiều manh mối, dù sao thời gian ở trong cô nhi viện rất ngắn, sinh nhật càng không nhớ được, cho nên cuối cùng Hoàng Vệ Bình vẫn phải đi đến phòng lưu trữ của cô nhi viện đã bỏ hoang một chuyến.
Mẹ Tôn sớm đã có chuẩn bị mang theo chìa khóa phòng lưu trữ, lúc này trực tiếp đưa chìa khóa cho Hoàng Vệ Bình, sau đó lại ghi địa chỉ chi tiết và cách đi đến phòng lưu trữ đều viết cho Hoàng Vệ Bình, dặn dò anh chú ý an toàn, có thể căn nhà kia lâu năm không sửa chữa sẽ có một ít vấn đề cũ kỹ.
Sau khi nói lời tạm biệt với mẹ Tôn, anh gọi điện thoại cho Lâm Thâm hỏi tiến độ bên kia của hắn, Lâm Thâm nói với anh đã sàng lọc xong một vài người, có thể lập tức gửi ngay cho anh, Hoàng Vệ Bình suy nghĩ một chút, chuyện này không nên chậm trễ, anh nên trực tiếp đến cô nhi viện tìm tài liệu, hơn nữa khu phố X cách cô nhi viện tương đối gần. Sau khi cảm ơn Lâm Thâm đã đồng ý đưa tư liệu đến cho anh, thuận tiện có thể bảo hắn đưa mình đến cô nhi viện. "Mình quả nhiên có chút quá ỷ lại vào Lâm Thâm..."
Chiếc Phaeton của Lâm Thâm đến rất nhanh, sau khi Hoàng Vệ Bình lên xe đã nói cho hắn biết địa chỉ của cô nhi viện, sau đó liền không kịp chờ bắt đầu xem tài liệu do Lâm Thâm mang đến, khi anh cầm tài liệu lên đập vào mắt là một gương mặt gần như giống hệt mình. Cuối hộ khẩu cho thấy cậu ấy được một gia đình họ Từ nhận nuôi, sau đó là các loại học bạ và chứng chỉ kỹ năng khác nhau như bằng lái xe, sau nữa là ghi chép xuất nhập cảnh, phía dưới cùng có ghi chú, Từ Tấn đã đến nước Y một ngày trước khi anh tỉnh dậy, nhìn thấy chỗ này, Hoàng Vệ Bình cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng rơi xuống, mục tiêu của hung thủ hẳn là không phải Từ Tấn.
Lúc này Hoàng Vệ Bình cầm lấy những tài liệu phía sau lên, những tài liệu này rất đơn giản, trên cơ bản chỉ liệt kê những người có thể ở độ tuổi thích hợp gọi là "Hàn Diệp", Hoàng Vệ Bình nhìn một chút rồi cầm lấy ảnh mẹ Tôn để lại lên so sánh cũng không có đầu mối gì, nên cũng không có tìm hiểu sâu hơn, dù sao lát nữa đến phòng lưu trữ là có thể nhìn thấy.
"Manh mối quá ít, tôi chỉ có thể lọc ra những 'Hàn Diệp' này, xin lỗi Bình Bình." "Đã phiền anh rồi, vừa giúp tôi tra tư liệu lại giúp tôi xin nghỉ, còn hại anh cũng xin nghỉ phép đến làm tài xế cho tôi. Chờ khi trở về, tôi sẽ mời anh một bữa thịnh soạn."
"Không cần khách khí, nếu muốn xin lỗi thì trước hết uống chút nước nóng sau đó đóng cửa sổ xe nhắm mắt một lúc đi, anh gần đây quá mệt mỏi." Trong giọng nói của Lâm Thâm không hiểu sao lại lộ ra một chút hưng phấn.
Hoàng Vệ Bình nhận lấy ly giữ nhiệt uống vài ngụm, cảm thấy cổ họng quả thật dễ chịu hơn chút. Đóng cửa sổ xe lại, trong lòng nghĩ lát nữa đến phòng lưu trữ còn phải lật rất nhiều tài liệu, cũng là một công việc thể lực, dựa vào cửa sổ xe trầm trầm ngủ.
.........
"Hôm qua, một vụ hỏa hoạn xảy ra ở một cô nhi viện bỏ hoang ở thành phố chúng ta, một cảnh sát họ Hoàng đã không may hi sinh trong đám cháy, có thông tin cho rằng nó có thể liên quan đến một vụ án giết người hàng loạt mà anh ấy đang điều tra."
"Lệnh truy nã của cảnh sát:
Kể từ năm 202X, hàng loạt vụ giết người đã xảy ra ở thành phố A, tình tiết nghiêm trọng, tính chất tồi tệ, qua điều tra xác định Hàn Diệp là nghi phạm chính và hiện đang bỏ trốn.
Hàn Diệp: Nam, quốc tịch TQ, 32 tuổi
Địa chỉ nhà: xxxxxxxxxxxxxxx
Số chứng minh nhân dân: xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Để kịp thời bắt giữ nghi phạm phạm tội, loại bỏ các mối nguy hiểm tiềm ẩn trong xã hội, hiện chúng tôi công khai đối tượng truy nã, cảnh sát sẽ thưởng 100.000NDT cho người tố giác manh mối, các đơn vị và cá nhân có công trong việc hỗ trợ bắt giữ tội phạm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.