Nếu như không phải Lâm Thâm ngăn cản, Hoàng Vệ Bình có thể cứ như vậy không ngủ không nghỉ tiếp tục chịu đựng ở cục cảnh sát, sau khi nhìn thấy bộ dáng râu ria xồm xoàm quầng mắt thâm đen của anh, Lâm Thâm không để ý đến lời phản đối kịch liệt của Hoàng Vệ Bình đưa người về phòng thuê của anh. Mặc dù là lần đầu tiên đến nhà, Lâm Thâm vẫn quen thuộc dùng nguyên liệu nấu ăn mua trên đường về nhà nấu bữa tối cho Hoàng Vệ Bình. Sau khi hai người ăn tối xong, Lâm Thâm dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt, không được nghiên cứu tài liệu nữa rồi mới rời đi.
Hoàng Vệ Bình nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, rõ ràng đã sớm quen với việc ở một mình, không có người làm bạn với anh mà nói mới là chuyện bình thường. Anh đã sớm biết mình thật ra rất thích Lâm Thâm, cái ôm đột ngột cùng mấy lần nắm tay trấn an đều khiến Hoàng Vệ Bình mặt đỏ tim đập, nhưng anh thật sự không phải là người tốt, không nói cái khác, chỉ cần nghĩ đến mười một gương mặt trẻ tuổi vì anh mà chết, liền khiến anh không thể thản nhiên ôm lấy hạnh phúc. Đợi sau khi anh bắt được H sẽ hướng cảnh sát đầu thú tội không làm tròn nhiệm vụ và tội bao che, chờ khi anh chuộc tội xong, có lẽ Lâm Thâm đã sớm quên anh...
Nằm trên giường suy nghĩ lung tung một hồi nhưng lại càng không ngủ được, Hoàng Vệ Bình dứt khoát đứng lên định đọc sách thêm một lát nữa. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-binh-abysm/233857/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.