Dư Niệm không hút thuốc, nhưng cũng không ngăn A Ly hút.
A Ly làm việc rất cẩn thận, cũng biết chú ý đến cảm nhận của người khác. Cô ngồi ở bên trái, vừa lúc lấy lưng chặn đầu gió, không để khói thuốc bay đến Dư Niệm.
“Có phải đã nhắc đến chuyện đau lòng của cô rồi không?” Dư Niệm do dự hỏi.
“Tôi đang lo không có người nói chuyện, có thể nói vài câu với cô không?”
“Được.” Dư Niệm tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, hai tay cô ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nghe.
Đêm lạnh như nước, bậc thềm cửa sau ban ngày nóng bốc khói, ban đêm lại lạnh như băng.
A Ly thật lâu không nói gì, chỉ hút thuốc, càng hút càng gấp.
Cô ấy từ từ nhả khói, làn khói lượn lờ, từ từ bay lên, che khuất ánh mắt thâm thúy của cô, che đi thế giới bên trong ánh mắt ấy.
Cô ấy hẳn là một cô gái có rất nhiều quá khứ, cặp mắt kia tĩnh lặng như một ao nước tù, điềm tĩnh.
A Ly gạt rớt tàn thuốc lá, cười nói: “Trước kia, tôi sống ở một trấn nhỏ bên ngoài vùng núi đá này, thời điểm gặp được mối tình đầu của mình, hình như là năm lớp mười. Anh ấy là đại diện của lớp toán học, đặc biệt thông minh, khi đó tôi đối với người giỏi nhất có một loại sùng bái khó hiểu, cảm thấy được anh ấy ngay cả mặc đồng phục trắng cũng rất đẹp trai.”
Dư Niệm hồi tưởng một chút, trước kia khi còn đi học, hình như đều là người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/2363459/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.