Dư Niệm trở về phòng, đóng hết cửa sổ, chỉ để lại đèn bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp bầu bạn cùng cô.
Nói thật, cô làm việc khoảng vài năm, chưa từng gặp qua người nào như Tiểu Bạch.
Khi hắn nhìn cô, ánh mắt trong veo như đứa trẻ, không có vẻ gì là ngụy trang, là đứa trẻ quấn quít lấy người lớn.
Hắn khao khát được yêu thương, hơn nữa, hắn không nói dối.
Dư Niệm lại mở hồ sơ ra, một ngày không nhìn, túi giấy vàng đã nhão. Loại chất liệu giấy thế này thật mau nhàu nát, đổ lông, rồi rách.
Rõ ràng đã xác định hồ sơ này vô số lần, nhưng cô cứ xem đi xem lại, hy vọng từ bên trong đó tìm được chút sơ hở, tìm được chút dấu vết còn sót lại, dùng để phủ định giả thiết Tiểu Bạch giết người.
Xem ra cô bị điên rồi.
Anh Thẩm mời cô đến, là vì muốn tìm kiếm tung tích của bé gái kia, mà không phải vì để cô giúp Tiểu Bạch thoát tội.
Cô cứ lật tới lật lui những tấm ảnh chụp hiện trường.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Dư Niệm giật thót, ảnh chụp rơi tứ tán xuống sàn.
Cô ảo nảo đấm mặt bàn, đứng lên, mở cửa.
Bên ngoài chỉ có màn đêm đen sịt, không có ai khác.
Cô cúi đầu, chỉ thấy một chiếc dĩa đựng điểm tâm tinh xảo, bên cạnh còn có dụng cụ xông tinh dầu, bên trong nến cháy, bên trên là vài giọt dầu đựng trong đĩa, bên dưới có lót tờ giấy viết: “Ngủ ngon, cô Dư.”
Là anh Thẩm kia mang đến, cô nhận ra nét chữ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136963/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.