Dư Niệm cùng anh ta giằng co trong chốc lát, liếm liếm môi, suýt nữa khuất phục.
“Mời.”
Thẩm Bạc làm ra tư thế mời, để cô tự do. Ý là cho phép cô làm gì mình muốn, làm mì sợi để ăn.
Dư Niệm thành thạo đánh trứng, chiên lên, lại nhấn nút chờ nước sôi.
Bên kia động tác Thẩm Bạc nướng thịt bò không ngừng.
Anh ướp muối, dầu ô liu, cùng với tiêu chưa xay vào thịt để khoảng hai phút, áp chảo cho dậy mùi xong, rồi dùng vỉ nướng đặt lên bếp than nướng.
Nướng bằng cách này sẽ không làm cho thịt bị mất chất, ngược lại non mềm nhiều nước, chính là tuyệt đối không thể vượt qua ba phần chín, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hương vị.
Dư Niệm không khỏi nhủ thầm, con người quả nhiên là động vật ăn tạp, bản tính hoang dã săn bắt chưa mất hết, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm thế này, nước bọt liền đua nhau tứa ra.
Cô cố nén cảm giác đói bụng, lại không thể giống như trước đây, thích ăn cái gì, liền tìm cớ hỏi một chút: ‘Có thể cho tôi ăn thử một miếng hay không?’
Dư Niệm quyết tâm tiếp tục nấu mì cho bản thân.
Thẩm Bạc dùng dao cắt khối thịt ra, chấm nước chanh, đưa tới bên môi của Dư Niệm, “Cô Dư, thói quen cá nhân của tôi là, khi dùng cơm, ưu tiên phụ nữ trước. Nếu cô không ngại, có thể nếm giúp tôi một chút được không?”
Dư Niệm không hề khách sáo, ngoạm lấy miếng thịt bò.
Vị ngọt tinh chất tươi mới tan ra ở đầu lưỡi, ngẫu nhiên, còn có thể nếm chút vị cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136961/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.