Ngày đó có lẽ là đầu tháng Hai, khu Hoàng Sơn, nhiều mưa. 
Se lạnh chợt ấm, bốn mùa xuân về, dãy núi một màu xanh biếc. 
Dư Niệm chạy trối chết như ngựa mất cương, sau lưng như có thú dữ đang đuổi theo. 
Mắt cô đỏ au, có cảm giác như khoé mắt sắp có máu trào ra, liên tục nóng lên. Cô thở hồng hộc, mắt mở trừng trừng ngập nước, bị cơn mưa lạnh lẽo châm chít sinh đau. 
Phải nhanh hơn nữa, chạy nhanh về phía trước. 
Cô loạng choạng té ngã, đến khi ba cô nhảy xuống lầu, tuyên bố chết não. 
Dư Niệm quỳ sụp trên đất, cô muốn khóc, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, khàn khàn không ra tiếng. 
Cô cắn môi dưới, đuôi mắt dần lạnh lẽo, trở nên xa lạ… 
Lúc này, có người đưa cho cô một chiếc khăn tay, hình như là vật luôn mang theo bên mình, khi chạm đến mặt cô, còn có hương hoa lan gợi tình. 
Cô nhận lấy, định theo bàn tay với khớp xương rõ ràng kia để nhìn thấy mặt chủ nhân của nó. 
Nhưng người này che ô đen, chắn ngang mặt, chỉ ngờ ngợ thấy được ánh mắt hờ hững của hắn. 
Là một thanh niên không lớn lắm, đầu vai gầy gò, nhịp bước rất gấp. 
Hắn mặc âu phục đen thẫm, như là một bóng dáng cô độc cao ngạo, lạc lõng với cảnh vật xung quanh. 
Càng lúc càng xa, càng lúc càng xa dần… 
Người này, hoà vào cơn mưa tí tách rơi. 
… 
Dư Niệm bừng tỉnh từ cơn ác mộng. 
Cô thở hổn hển không ngừng, vỗ về trái tim, cấp bách uống ngụm nước. 
Lại mơ thấy hắn. 
Bác hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136959/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.