Cùng một bố cục, cùng một quy trình, nhưng tâm tình lại thấp hơn một quãng tám.
Bác sĩ Vương Mãnh với vẻ mặt ôn hòa đang nghiêm túc xử lý miếng băng trong tay.
"Mấy ngày trước, đứa trẻ Tiểu Dịch đã nói cho tôi về bệnh tình của cháu, cứ theo tiến độ này, cháu sẽ sớm hồi phục."
Nghe lời nói của bác sĩ Thẩm Dĩ Hạ ngẩn người, "Cô ấy nói qua với ngài sao?"
"Đúng vậy, đứa nhỏ này trong có vẻ lạnh lùng, nhưng khi được ủ ấm thì lại trở nên ấm áp hơn bất kì ai khác."
Khóe môi Thẩm Dĩ Hạ giương nhẹ, "Xem ra ngài rất quen thuộc với cô ấy."
Vương Mãnh cười cười nói: "Điều đó tất nhiên, cũng coi như là quan sát được quá trình trưởng thành của đứa nhỏ ấy."
Tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
"Vậy ngài có biết bình thường cô ấy yêu thích cái gì không?" Đôi mắt Thẩm Dĩ Hà sáng lên.
Lần này, đại thúc nhiệt tình không hỏi nữa, Vương Mãnh cẩn thẩn suy nghĩ, yếu ớt nói: "Đứa nhỏ này bình thường ngoài việc nghiên cứu ra thì chính là rèn luyện thân thể, chưa từng thấy con bé chơi qua cái gì."
"Thích sưu tầm tất cả các loại dụng cụ cùng đồ chơi nhỏ hiếm lạ, cổ quái có tính không? Lần trước còn lấy đi một thanh cầm máu từ thời kỳ dân quốc."
Cái sở thích này cũng thật độc đáo.
"Cảm ơn ngày, hôm nay đã làm phiền rồi." Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười nói.
"Phải phải, có thể làm phiền cháu ký tên cho tôi một cái được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-anh-hau-hom-nay-lai-treu-choc-bac-si-dich-sao/2900118/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.