"Alo?" Thẩm Dĩ Hạ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thanh âm không rõ ràng.
Kỷ Lan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "...Em ở tầng nào, chị tới đón em."
Thẩm Dĩ Hạ khó hiểu: "Tầng 8, mấy giờ chị sẽ tới đón em?"
"Mau dọn dẹp chút đi, chị lập tức lên." Kỷ Lan cúp điện thoại, quẹt thẻ đi lên lầu.
Thẩm Dĩ Hạ ngồi dậy, xoa xoa cái đầu có chút choáng váng của mình, chiếc áo ngủ tuột xuống làm lộ rõ xương quai xanh.
Sau khi tắm rửa đơn giản thay một chiếc áo thun quần thường rồi đi đến phòng khách, quản lý của nàng đã đợi sẵn trên ghế sô pha.
Kỷ Lan từ lúc Thẩm Dĩ Hạ xuất hiện vẫn luôn quan sát từ trên xuống dưới, Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày nói: "Biểu hiện của chị vậy là ý gì, em chỉ uống một chút rượu."
"Em thật không có chuyện gì chứ?" Kỷ Lan cố gắng nhìn ra manh mối từ đường viền cổ áo.
Thẩm Dĩ Hạ dở khóc dở cười: "Chị có thể trang trí đầu óc bằng những thứ tốt cho sức khỏe được không, em không thể cùng người ta đơn thuần ăn một bữa cơm sao?"
"Ồ, thuận tiện uống rượu trợ hứng?" Kỷ Lan cảm thấy bác sĩ Dịch sẽ không mang bệnh nhân của mình đi uống rượu.
Thẩm Dĩ Hạ không muốn đề cập đến chuyện hôm qua, thúc giục nói: "... Em về nhà uống rượu một mình, được rồi đi nhanh đi không phải còn đi quay chụp sao."
"Hừ, bình thường em làm cái gì chị mặc kệ, nhưng không thể để ảnh hưởng đến công việc của em." Kỷ Lan ngạo kiều nói.
Thẩm Dĩ Hạ ném cho Kỷ Lan ánh mắt xem thường, đội mũ và đeo kính râm rồi bước ra ngoài.
Suốt đường đi toát ra cảm giác người sống chớ lại gần, Thẩm Dĩ Hạ ngồi lên xe bảo mẫu.
Tiểu Nhã trong xe: Sợ hãi.jpg
"Ăn chút gì đi, Hạ Hạ." Tiểu Nhã mở bình giữ nhiệt trong tay, đặt lên bàn nhỏ.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn những món ăn tinh xảo nhưng không có cảm giác thèm ăn, thuần thục giải quyết xong.
Tiểu Nhã thấy sửng sốt một chút, không biết nó quá ngon hay quá khó ăn.
Thức ăn không quan tâm đến tâm trạng của người ăn, nó chỉ có nhiệm vụ cung cấp năng lượng. Thẩm Dĩ Hạ lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, mở miệng nói: "Hotsearch ngày hôm qua xử lý thế nào?"
"Đó không phải là vấn đề lớn, biện pháp của em rất hiệu quả, tất cả họ đều đang khen ngợi em dám yêu dám hận." Kỷ Lan nói chi tiết.
Thời gian trước thường xuyên phải chịu những lời bôi nhọ ác ý, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên định cùng song thương biến nguy thành an, bây giờ lông cánh đầy đủ, nhân viên dưới trướng ngược lại nhàn rỗi, hiếm khi có việc đi tẩy mấy lời bôi đen.
Đáp án này không ngoài dự liệu của Thẩm Dĩ Hạ, hỏi tiếp: "Sau khi chụp xong trang bìa được rảnh vài tuần phải không?"
Kỷ Lan nghi hoặc: "Đúng vậy, tạm thời không có an bài, em muốn dài ra sao?"
Kỷ Lan ngập ngừng nói, "Chị đây không phải lo lắng em muốn học Vương Bảo Xuyến đào rau dại* sao?"
*Vương Bảo Xuyến ở quê nhà chờ đợi chồng đi đánh trận về mòn mỏi suốt 18 năm, đói khổ có lúc phải đào rau dại ăn. Chi tiết về bộ phim và nhân vật các bạn có thể tìm trên google "Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến".
Tiểu Nhã 21 tuổi: Đào rau dại? Đây là kiểu vận động mới gì?
Thẩm Dĩ Hạ giận dữ cười: "Em phải đào cũng là bao phiến đỉnh núi, muốn đào bao nhiêu thì đào!"
Tiểu Nhã: Mình có nên mua một số xẻng và xô không?
"Nói nghiêm túc, em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" Kỷ Lan nghiêm mặt nói.
Thẩm Nhất Hà xoa xoa lông mày, nhớ tới bác sĩ ngu ngốc cự tuyệt, "Em còn chưa nghĩ rõ ràng, khi nào xác định em không phải nhất thời cao hứng thì sẽ nói cho chị biết."
Những quả hồng nàng thấy còn chưa chín và hơi chát. Nàng không biết mình có nên đợi không.
"Được, chị trước tiên giúp em tìm một ngọn núi tốt." Kỷ Lan cười khinh bỉ.
Thẩm Dĩ Hạ liếc nhanh một cái, "Vật cái đầu của chị, nhanh lên tìm một số công việc để em hoạt động gân cốt."
"Được, rất hân hạnh được vì ngài mà cống hiến sức lực." Kỷ Lan vui mừng.
Thứ mà Thẩm Dĩ Hạ sẽ chụp lần này là trang bìa của tạp chí Fasion số tháng 9, một trong năm tạp chí hàng đầu. Trong ngành thời trang, Vàng tháng 9 và Bạc tháng 10 vô cùng quan trọng, hàng năm vào thời điểm này sẽ diễn ra cuộc chiến không mùi khói súng giữa các thương hiệu lớn và nghệ sĩ. Là người phát ngôn toàn cầu của thương hiệu xa xỉ nổi tiếng Lynd, Thẩm Dĩ Hạ sắp đạt được Grand Slam (thành công toàn diện)* trong ngũ đại san năm nay.
* Thuật ngữ xuất hiện trong nhiều lĩnh vực. Theo mình tìm hiểu thì thuật ngữ này có thể hiểu là toàn diện, tốt nhất trong số những cái nhất (Nếu các bạn có giải thích chính xác thì chia sẻ cho mọi người cùng biết nhe).
"Thẩm lão sư, chủ đề chụp ảnh lần này của chúng ta là vẻ đẹp không định nghĩa của phụ nữ, nhất định phải nắm bắt tốt ánh mắt..." Nhiếp ảnh gia Cao Di không ngừng trao đổi với Thẩm Dĩ Hạ.
"Được." Thân trên mặc một chiếc áo gió dài sẫm màu, bên trong Thẩm Dĩ Hạ chỉ mặc áo ngực màu đen, thân dưới mặc quần soóc ngắn phối với tất trắng, trên tay đeo đôi găng cùng màu, ánh mắt sắc bén phản chiếu dáng người nhu mỹ.
"Được, được, chính là thế này." Cao Di khen ngợi, không ngừng thay đổi góc chụp.
"Ok một bộ kế." Hai người thường xuyên hợp tác nên có mức độ ăn ý rất cao.
Khác với sự "thoáng" vừa rồi, bộ thứ hai là một chiếc váy bằng vải lụa đen xa hoa và sang trọng, đường cắt may hoàn hảo tôn lên đường eo tuyệt đẹp vừa kiêu sa vừa ngầu.
Tiểu Nhã cùng Kỷ Lan đang chờ ở một bên nói thầm với nhau, "Kỷ tỷ, hôm nay khí chất của Hạ Hạ toát ra toàn diện, chị nhìn xem ánh mắt kia, em không dám nhìn thẳng vào luôn."
Kỷ Lan tự nhiên cũng cảm thấy hôm nay tâm tình nghệ sĩ của mình không được tốt, nhưng nếu như Phật gia không mở miệng, nàng cũng không dám hỏi. "Cái này gọi là tình trường thất ý, nơi làm việc đắc ý." Lão thủ tình trường chỉ điểm cho người rau xanh bên cạnh.
"?? Em có anh rể sao?" Tiểu Nhã sửng sốt.
Kỷ Lan ung dung nói: "Chị sớm nhìn ra, gần đây em nên học thêm chút kiến thức tương quan, đừng đến lúc đó làm bóng đèn khổng lồ cũng không biết, chị cứu không được em."
Tiểu Nhã: Meo meo meo.
Buổi quay chụp kéo dài đến tận chiều, trong lúc đó mọi người chỉ vội vàng ăn vài miếng cơm hộp. 6 bộ trang phục với các phong cách khác nhau cuối cùng cũng được chụp xong, Tiểu Nhã vội vã chạy đến đưa nước để lau mồ hôi, Thẩm Dĩ Hạ cũng rất mệt mỏi.
"Vừa rồi hai người thì thầm chuyện gì vậy?" Thẩm Dĩ Hạ nhờ Tiểu Nhã và nhà tạo mẫu hỗ trợ thay quần áo.
Tiểu Nhã rụt đầu một cái nói: "Khen chị hôm nay đặc biệt xinh đẹp, khí chất bừng bừng."
Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ, "Lần sau khi nói dối, hãy nhớ phải ngay thẳng hơn, đặc biệt là trước mặt người ngoài. Một trợ lý có tư cách phải học được cách che đậy."
"Được rồi Hạ Hạ, về sau sẽ không." Tiểu Nhã chững chạc đàng hoàng.
Thẩm Dĩ Hạ xoa xoa mái đầu đầy lông của Tiểu Nhã, cười nói: "Được rồi, hôm nay chị dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn, bữa ăn của nhân viên đã sắp xếp xong chưa?"
"Ân ân, đều đặt rồi." Tiểu Nhã ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt cả nhóm, Dũng ca chở ba người họ đến nhà hàng trước.
Những bữa ăn kiểu Pháp sang trọng được dọn ra từng món một, Thẩm Dĩ Hạ ăn nhưng lại hơi nhớ nhung những món ăn nhà nấu ngày hôm qua, lập tức lắc đầu với vẻ mặt trào phúng.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu 2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ 3. Yêu Nụ Cười Của Em 4. Sau Khi Tôi Chết =====================================
Tiểu Nhã còn tưởng rằng nàng không thích, yếu ớt hỏi: "Không hợp khẩu vị của chị sao?"
"Không phải, chị tự cười nhạo chính mình." Thẩm Dĩ Hạ nhìn về phía Kỷ Lan, trầm giọng nói: "Có lẽ chị thật sự cần đi tìm đỉnh núi."
Con ngươi của Kỷ Lan run lên, "Cô ấy đổ cho em thứ thuốc mê gì vậy!"
Dừng một chút lại nói: "Hai người các em rốt cuộc tới bước nào rồi?"
Bàn tay đang cắt thịt dừng lại, Thẩm Dĩ Hạ vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nói: "Em là loại người chỉ biết thấy sắc khởi dục thôi sao! Mỗi ngày đều quan tâm đến loại chuyện vớ vẩn này, chỉ ăn cơm mà thôi không làm gì cả."
Ồ, vậy chị hiểu.
Kỷ Lan gật gật đầu, tựa hồ đã hiểu, mím môi nghiêm túc nói: "Cố lên, chị cảm thấy em có khả năng."
Thẩm Dĩ Hạ đột nhiên không muốn cắt thịt, mà là muốn cắt người.
Với sát khí bốc lên, Kỷ Lan tự biết im lặng, ra hiệu cho Thẩm Dĩ Hạ ăn cơm.
Thẩm ảnh hậu của chúng ta lần này thực sự bị mê hoặc rồi.
Ah... Hắt xì, Dịch Thế An đang ngồi phía xa trong phòng thí nghiệm trùng điệp hắt hơi một cái, điều này đã thu hút sự chú ý của các sinh viên.
Nghiên cứu sinh năm hai Vương Nam Nam lo lắng nói: "Thưa giáo sư, ngài bị cảm sao? Ngài về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có bọn em là được rồi."
"Không sao." Dịch Thế An cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thao tác với các dụng cụ trong tay.
Hạng mục này đang ở giai đoạn quan trọng, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ sớm được bàn giao cho công ty để chạy thử nghiệm.
Các kết quả thí nghiệm lần lượt xuất hiện, Dịch Thế An cảm thấy nhẹ nhõm.
Vương Nhân Nhân bất tri bất giác đi đến bên cạnh Dịch Thế An, nhẹ giọng nói: "Thế nào rồi giáo sư?"
Dịch Thế An gật đầu nói: "Số liệu rất tốt, nắm chắc và chuẩn bị tốt bản thảo tài liệu đầu tiên."
"Được thưa giáo sư ~" Vương Nhân Nhân cảm thấy rất vui vẻ, không hề lo lắng về đống tài liệu.
Ngay sau đó thận trọng hỏi: "Thưa giáo sư, buổi liên hoan kia của chúng ta có thể đăng lên báo không?", những ngón tay ở bên cạnh không ngừng khuấy động.
Dịch Thế An cũng không nghĩ nhiều, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Chờ khi thí điểm thử nghiệm không có vấn đề gì."
Vương Nhân Nhân từ đáy lòng chán nản, thấp giọng nói: "Được rồi giáo sư, vậy tôi sẽ nhanh chóng viết tài liệu."
Việc nghiên cứu và phát triển thiết bị cấy ghép xương mới này đã có sự hợp tác của nhiều tổ chức, nếu nó thành công, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc sửa chữa và tái tạo các khiếm khuyết của xương, Dịch Thế An không muốn cẩu thả.
Sau khi liên lạc với các đối tác của mình về tiến độ mới nhất, Dịch Thế An lúc này mới về nhà cùng ánh hoàng hôn.
Ánh đèn chiếu sáng phòng khách trống rỗng, Dịch Thế An rửa tay thay quần áo chuẩn bị bữa tối cho mình.
Mở cửa tủ lạnh ra rồi đột nhiên không biết nên ăn gì, một người chuẩn bị đồ ăn quả thực không dễ chút nào.
Buộc bản thân không nghĩ về hình ảnh ngày hôm qua, Dịch Thế An quyết định đơn giản là chiên bít tết với mì ống, thêm một ít cà chua bi và rau lá xanh để cân bằng chất dinh dưỡng.
Nhạc chuông phá vỡ sự im lặng, Dịch Thế An liếc nhìn ID người gọi và nhấc nó lên bằng tay trái.
"Này, bé ngoan đang làm gì vậy, đã ăn uống gì chưa?" Một giọng nói mềm mại du dương từ trong ống nghe truyền đến.
"Con đang ăn cơm, sao lại gọi là bé ngoan chứ, hai người ăn cơm chưa?" Dịch Thế An bất đắc dĩ nói.
"Ai bảo con lâu như vậy không về nhà, ta và cha con đã sớm ăn rồi." Dịch mẫu oán giận nói.
Dịch Thế An tự biết đuối lý, nhẹ nhàng nói: "Hạng mục sắp kết thúc, đến lúc đó sẽ về."
"Tết Trung thu con lại không về nhà sao?" Dịch mẫu có chút không vui.
"Ân, vừa đi vừa về quá trì hoãn."
"Con bé có trở về hay không." Giọng nói của cha từ trong điện thoại truyền đến, tràn đầy tức giận.
"Ai nha con gái chúng ta không phải là bận rộn sao? Ông có thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút không. Bé ngoan, con ăn cơm thật ngon đi. Mẹ sẽ đi dạo với bố con." Dịch mẫu vì hai người hòa giải.
"Được rồi, hai người chú ý thân thể." Dịch Thế An cúp điện thoại.
Tết Trung thu a, đã nhiều năm không tổ chức rồi.
Liếc nhìn ngày trên lịch, Dịch Thế An định gửi một số món quà nhỏ cho cặp vợ chồng ở nhà.
Những thứ nên mua đều đã mua, trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu mặc, Dịch Thế An có chút phát sầu.
Hay là hỏi Vinh Tranh đi, tên ấy có rất nhiều mánh khóe.
Mở WeChat ra, đang chuẩn bị tìm kiếm "Vinh Tranh" bàn tay liền dừng lại, ma xui quỷ khiến mở ra trang chủ từ ảnh đại diện đáng yêu.
Dịch Thế An: [ Cô có gợi ý nào về quà Tết Trung thu cho trưởng bối không? ]
Xóa xóa nhập một chút cuối cùng gửi đi, nhìn vào màn hình chờ hồi âm.
Thẩm Dĩ Hạ đang ngâm mình trong bồn tắm xoa dịu mệt mỏi, từ từ mở mắt ra và miễn cưỡng nhấc điện thoại lên.
A, biết nghĩ tới chị, có tiến bộ. Thẩm Dĩ Hạ nhẹ hừ một tiếng, ung dung gõ chữ.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Có a. ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Có yêu cầu về ngân sách không? ]
Dịch Thế An: [ Không có, tôi chuẩn bị gửi cho bố mẹ tôi. ]
Gửi? Thẩm Dĩ Hạ bắt được điểm mù.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Cha mẹ cô có yêu thích gì không? ]
Dịch Thế An: [ Cha tôi thích chơi cờ tướng, còn mẹ tôi thích nghe kịch. ]
Suy tư một phen, Thẩm Dĩ Hạ nhanh chóng trả lời.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Thật tình cờ, trước đó tôi có thu thập được một bàn cờ tốt bằng gỗ lim còn có một bộ lão đồ hóa trang. ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Cô ngày mai đến xem chất lượng không? ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Nếu có thể, hãy để lại số điện thoại để tiện liên lạc. ]
Dịch Thế An không ngờ món quà lại có được nhanh như vậy, nhưng bộ cờ trong nhà quả thực có thể đổi được.
Dịch Thế An: [ Được rồi, cảm ơn Dĩ Hạ. ]
Thẩm Dĩ Hạ đứng dậy, dòng nước thuận theo cơ thể trượt xuống, dáng người kiêu hãnh của cô nhanh chóng bị áo choàng tắm che đi.
Nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ, Thẩm Dĩ Hạ gọi điện thoại.
"Alo, chú Vương, cháu không làm phiền chú chứ?" Thẩm Dĩ Hạ vui vẻ nói.
"Hạ nha đầu a, không quấy rầy, không quấy rầy, lão nhân ta có thể làm được cái gì." Vương Minh thanh âm khàn khàn.
Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Là thế này, lần trước ngài không phải lần trước có nói cần cái gì cứ mở miệng sao, cháu hiện tại đúng thật là coi trọng bảo bối của ngài."
Tiếng cười sang sảng của Vương Minh truyền đến, "Ta không có bảo bối, tính mạng lão phu đều là do cháu cứu, cháu muốn cái gì cứ nói thẳng cho ta biết."
Thẩm Dĩ Hạ ngượng ngùng nói: "Cháu định tặng một bộ cờ cho trưởng bối trong nhà, nhưng cháu không tìm thấy bộ mình thích."
"Ta có bảo bối gì đâu, cháu ngày mai tới lấy đi, chỗ ta còn rất nhiều, ta chọn cho cháu một bộ thượng hạng."
"Vậy thì cám ơn Vương thúc, ngày mai cháu sẽ bảo trợ lý đến lấy."
"Được, không cần khách khí."
Thuận lợi giải quyết chuyện bàn cờ, Thẩm Dĩ Hạ gọi cho Tiểu Nhã.
"Ngày mai đến nhà chú Vương ở tòa nhà số 3 lấy đồ, cùng với bộ trang phục mà chú Lưu đưa cho tôi lúc trước, đóng gói mang đến đây."
"Được rồi Hạ Hạ, còn cần gì nữa không?" Tiểu Nhã nhanh chóng viết ra bản ghi nhớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]