Chương trước
Chương sau
Cả hai cùng nhau lên xe và đi đến sân bay đón người.

Thẩm Triệt kéo hai cái vali, trông thấy chiếc xe quen thuộc từ phía xa liền bắt đầu phất tay.

"Tên nhóc này vẫn còn hoạt bát như vậy." Kỷ Lan quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Hạ đang ngồi bên trong.

"Oa, Kỷ tỷ, sao chị lại đến đây?" Thẩm Triệt để hành lý lên, vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Kỷ Lan ngồi ở cạnh cửa.

Kỷ Lan thúc giục nói: "Cũng không phải chỉ chị tới, nhanh lên xe đi."

"Vậy còn ai nữa?" Anh chàng đẹp trai sáng ngời bước một bước dài lên xe.

Thẩm Dĩ Hạ ngồi ngay ngắn ở ghế sau,ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Triệt, tự mang huyết mạch áp chế.

Thẩm Triệt gãi đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chị gái: "Ây... chị, chị cũng tới nữa."

"Ân, đã ăn gì chưa?"

"Em vẫn chưa có ý định về nhà ăn cơm."

"Nhưng chị lười nấu cho em." Thẩm Dĩ Hạ ra hiệu Kỷ Lan mua thức ăn

"Chị, chị đã thay đổi rồi, chị không còn yêu em nữa." Thẩm Triệt lấy tay lau mắt, ra vẻ thương tâm.

Thẩm Dĩ Hạ ghét bỏ nói nói: "Dừng kỹ năng diễn xuất vụng về của em đi, cay cả mắt."

"Hắc hắc, để em kể cho chị nghe, lần này..." Thẩm Triệt bắt đầu kể lại đủ thứ chuyện mình làm ở nước ngoài.

Nghe Thẩm Triệt một đường nói huyên thuyên, Thẩm Dĩ Hạ đưa cho cậu một chai nước, giọng ấm áp nói: "Được rồi, biết em lợi hại, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."

"Cái này chị yên tâm, lần nào em cũng mua bảo hiểm." Thẩm Triệt vỗ ngực một cái.

Thẩm Dĩ Hạ trừng mắt nhìn hắn: "Thì ra tiền có thể đổi lấy mạng?"

"Ây... Điều này chỉ là chứng tỏ ý thức an toàn của em rất đúng chỗ." Thẩm Triệt tự mình sửa lỗi.

Nhìn thấy bọn họ sắp đến nhà hàng, Thẩm Dĩ Hạ nhắc nhở: "Chúng ta ăn cơm trước đi, trở về rồi hãy nói chuyện."

Ăn uống xong, Thẩm Dĩ Hạ mang theo em trai trở lại tiểu khu, Kỷ Lan thì về nhà.

"Sao chị lại ở tận bên này? Ở một mình trong căn nhà lớn như vậy sao?" Thẩm Triệt đánh giá cảnh quan của tiểu khu.

Thẩm Dĩ Hạ bình tĩnh nói: "Nơi này tương đối gần bệnh viện, đi khám bác sĩ cũng thuận tiện."

"Không phải gần như khỏi hẳn rồi sao? Chị không định chuyển về à?"

Cơ thể đã khỏi nhưng lại xuất hiện tâm bệnh, thuốc đặc trị ở tầng dưới.

Thẩm Triệt nhìn đôi dép cá mập trong tủ giày, nghi hoặc nói: "Đôi dép này là mua cho em sao? Nhìn có vẻ nhỏ."

"Một người bạn, cô ấy tương đối trẻ con. Của em ở bên cạnh." Thẩm Dĩ Hạ đem nồi vứt cho bác sĩ Dịch không biết chuyện gì, hất cằm chỉ vào đôi dép đen bình thường mà Tiểu Nhã vừa mới mua.



Thẩm Triệt nhìn hai đôi dép có vẻ ngoài khác biệt rất lớn, ung dung nói: "Em cảm thấy đôi dép cá mập này hợp với em hơn, cái kia trong giống ông chú già quá."

"Cái gì còn thiếu thì đắp vào, không thích cũng mang." Thẩm Dĩ Hạ lấy giày ra, ném đến trước mặt Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt bất đắc dĩ xỏ giày vào nhà: "Thôi nào, đối xử khác biệt, bạn nào vậy a để tên đó tới cùng em so tay một chút?"

Thẩm Dĩ Hạ nhìn tiểu tử cao 1m83 trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ xem trong hai người ai có sức mạnh lớn hơn.

Chắc hẳn người ở tầng dưới mạnh hơn? Dù sao cũng là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình và có thể lực tốt.

"Chị sợ em đánh không lại." Thẩm Dĩ Hạ bĩu môi.

Thẩm Triệt trừng to mắt: "Cái gì? Tại sao chị lại để khủyu tay hướng ra ngoài* như vậy chứ?"

* "Khuỷu tay hướng ra ngoài" là một từ ngữ Trung Quốc có ý nghĩa xúc phạm, cánh tay của con người hướng vào trong và rụt lại, có nghĩa là ích kỷ. Nghĩa tích cực của "hướng ngoại" có nghĩa là vô ngã, nghĩa xúc phạm của "hướng ngoại" là một loại "vô ngã" vô nhân đạo, không phân biệt được đúng sai.

"Nhanh đi dọn dẹp phòng ở đi. Ngày mai chị có cuộc họp ở công ty, hai ngày nữa sẽ về gặp bố mẹ." Thẩm Dĩ Hạ đổi chủ đề.

"Được rồi, khi nào có thời gian hãy để em gặp mặt nhé."

Gặp mặt thì dễ rồi, đừng làm chị mất mặt là được.

Sau khi dọn dẹp phòng, Thẩm Triệt đi đến thư phòng báo cáo kết quả trận chiến cho chị gái.

"Em..." Lời vừa ra khỏi miệng, tâm tư Thẩm Triệt đã bị chiếc mũ bảo hiểm phát sáng trên kệ thu hút, "Chị, chị lấy cái này ở đâu? Nếu em nhớ không nhầm thì đây là phiên bản giới hạn. "

Ba chân bốn cẳng, Thẩm Triệt muốn cầm nón bảo hiểm lên quan sát kỹ hơn.

"Làm gì?" Thẩm Dĩ Hạ đánh rụng bàn tay đang vươn tới kệ của Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt mím môi, không vui nói: "Em nhìn một chút nó cũng đâu có hư. Tại sao mấy tháng không gặp lại chị lại keo kiệt với em như vậy?"

Có vẻ hơi quá đáng, Thẩm Dĩ Hạ tự suy ngẫm lại một chút.

"Vậy em xem đi, nhưng không được phép đội." Nghĩ lại, nhưng không nhiều.

"Chị bảo em đội em cũng không đội được. Chị không biết là cái này mua dựa trên chu vi đầu sao?" Thẩm Triệt nhìn chiếc mũ bảo hiểm, nghi ngờ hỏi.

Thẩm Dĩ Hạ sửng sờ, "Cái này còn phân lớn nhỏ nữa sao?"

"Đúng vậy, a từ từ." Thẩm Triệt đột nhiên nheo mắt dò xét Thẩm Dĩ Hạ, "Chị không phải là đang yêu đương đó chứ? Cái này không giống loại đồ mà chị sẽ mua. Dã nam nhân nào đã quyến rũ chị, phải để hắn vượt qua được cửa của em trước."

Thẩm Dĩ Hạ có chút chột dạ, nhưng không mảy may lộ ra trên mặt, lẽ thẳng khí hùng nói: "Cái gì mà dã nam nhân? Chị gái em không thích đàn ông, cút sang một bên."

"Ồ, đó không phải... Cái gì?!" Thẩm Triệt ý thức được Thẩm Dĩ Hạ vừa nói cái gì.

Thẩm Dĩ Hạ hai tay ôm trước người, chậm rãi nói: "Nói cách khác, chị thích con gái, nghe hiểu không?"

Thẩm Triệt ôm nón bảo hiểm, cằm hơi hé ra, ngây tại chỗ.

"Cẩn thận một chút, đừng có làm rơi." Thẩm Dĩ Hạ cầm lấy nón bảo hiểm, đặt về chỗ cũ.

Thấy Thẩm Triệt không nói lời nào, Thẩm Dĩ Hạ cau mày: "Thế nào, em có ý kiến gì?"

"Không, chỉ là có chút đột ngột, chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt." Thẩm Triệt ngồi ở trên chiếc ghế sofa nhỏ gần đó nhìn Thẩm Dĩ Hạ.

Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày: "Em thì chuẩn bị cái gì? Tạm thời chị không có ý định xuất quỹ* với bố mẹ."

*Xuất quỹ: come out

Thẩm Triệt ôm cằm, nghi hoặc hỏi: "Vậy em nên gọi là anh rể hay là chị dâu đây? Không đúng, con gái thì cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm trước."

Thẩm Dĩ Hạ bị hỏi khó, nàng thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.

"Gọi là chị dâu đi." Thẩm Dĩ Hạ suy nghĩ một chút rồi nói.

Dù sao ghi chú của em ấy cho mình cũng là Nhất Nhất.

"Không hổ là chị của em, nhưng cô ấy là ai, làm việc gì?" Thẩm Triệt bắt đầu truy vấn.

Lại tới làm phiền nữa.

Thẩm Dĩ Hạ cảnh cáo Thẩm Triệt không nên tung tin đồn: "Việc này còn chưa có ngã ngũ, khi đến lúc đó chị sẽ nói cho em biết, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."

"Không có vấn đề, em muốn làm em chồng haha." Thẩm Triệt ngồi trên ghế sô pha cười ngây ngô.



"Em tự chơi một mình đi, chị đọc kịch bản một lát." Thẩm Dĩ Hạ tiễn Thẩm Triệt đi.

"Được rồi, ngày mai em có hẹn một người bạn đi chơi, chúng ta sẽ không ăn cùng nhau."

Sau khi Thẩm Triệt rời đi, Thẩm Dĩ Hạ sững sờ nhìn chiếc nón bảo hiểm, em đối với chị là có cảm giác a?

Ngày hôm sau, trong phòng họp của công ty, mọi người lần lượt báo cáo tiến độ công việc của các phòng ban của mình.

"Còn có ai chưa nói không?" Thẩm Dĩ Hạ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Thẩm Niệm kiểm tra danh sách, nói: "Các bộ phận đều đã báo cáo xong."

"OK, cô nhận xét trước một chút đi."

Thẩm Niệm bắt đầu căn cứ vào ghi chép, tài liệu bắt đầu đưa ra nhận xét toàn diện.

"Nhìn chung, tất cả các bộ phận đều hoạt động tốt và cải thiện rất nhiều so với quý trước. Tuy nhiên, việc phát triển các dự án mới đã bị đình trệ và vẫn đang ngủ quên trên vinh quang." Thẩm Niệm nhìn người phụ trách bộ phận dự án.

Người phụ trách dưới ánh nhìn của mọi người cảm thấy có chút chột dạ: "Ây... hiện tại trên thị trường giải trí hầu như có đủ loại chương trình tạp kỹ và phim truyền hình, tạm thời vẫn chưa tìm được phương hướng đột phá."

Thẩm Dĩ Hạ gõ gõ bút lên sổ ghi chép, "Trên các nền tảng đã có bộ phim nổi tiếng nào về hai nam chính hoặc hai nữ chính chưa?"

"Rất ít, dù sao cũng là thiểu số, ngài có ý đồ gì sao?"

"Tìm kiếm một vài kịch bản, trước tiên làm một bộ web drama thăm dò sâu cạn, đoàn phim bên kia Kỷ Lan đi liên hệ." Thẩm Dĩ Hạ tinh tế quan sát phản ứng của những người có mặt.

Người phụ trách cau mày nói: "Cái này tính mạo hiểm rất lớn, có khả năng sẽ không nổi lên được."

"Cũng nên bước ra những bước đầu tiên rồi, vẫn luôn chờ ở vùng an toàn thì lấy cái gì để đột phá đây? Tôi nhớ rằng bộ phận dự án không thiếu vốn." Thẩm Dĩ Hạ nói với giọng điệu nghiêm túc.

"Thật có lỗi Thẩm tổng, tan hợp tôi lập tức hành động." Mồ hôi túa ra trên trán người phụ trách.

"Đừng lo lắng quá, tổn thất là của tôi, cái tôi xem là quá trình." Thẩm Dĩ Hạ lên tiếng trấn an vị lão tướng này.

Tiểu tỷ tỷ phụ trách hoạt động lên tiếng: "Thẩm tổng, tôi cảm thấy kịch truyền thanh và truyện tranh cũng có thể khai phá một chút. Hiện tại, thị trường này đang phát triển và vẫn chưa có kẻ thống trị rõ ràng."

Thẩm Dĩ Hạ nhìn Thẩm Niệm: "Đã từng đánh giá chưa?"

"Giới trẻ ngày nay ưa chuộng những phương thức giải trí kiểu "mì ăn liền" ngắn gọn, nhanh chóng hơn so với phim truyền hình và phim điện ảnh truyền thống, có thể cân nhắc." Thẩm Niệm nghĩ nghĩ nói.

Thẩm Dĩ Hạ gật gật đầu: "Thành lập một nhóm chuyên về lĩnh vực này. Tôi muốn đỉnh đồi này. Kinh phí có vấn đề gì không?"

Thẩm Niệm: "Còn tùy ngài muốn đi bao xa, nếu chỉ có một công ty độc quyền, có khả năng cần phải chuyển vốn từ các dự án khác."

"Chỉ cần biến nó thành một chiếc chong chóng gió mà thôi. Đẹp nhất là khi trăm hoa đua nở. Tìm Khương đạo trao đổi tài nguyên, nếu ông ấy muốn hợp tác thì càng tốt hơn." Thẩm Dĩ Hạ chậm rãi an bài, "Trường học bên kia cũng liên hệ đi."

"Còn có ai có đề nghị gì hay không? Mọi người có thể cùng nhau thảo luận." Thẩm Dĩ Hạ nhìn chung quanh.

Đang chờ mọi người lên tiếng, điện thoại không ngừng rung lên, Thẩm Dĩ Hạ nhìn người gọi rồi đi vào nhà vệ sinh nhận cuộc gọi.

"Chuyện gì vậy?"

"Chị, lần trước chị gặp bác sĩ nào vậy? Chân của bạn em hình như bị gãy rồi." Giọng điệu của Thẩm Triệt có chút gấp.

Thẩm Dĩ Hạ nhất thời không nói nên lời:...Đúng vậy, hai chúng ta không hổ là chị em. Chúc mừng em sẽ gặp được chị dâu tương lai theo một phương thức khác.

"Bệnh viện Đế Đô, Dịch Thế An. Em có bị làm sao không?" Thẩm Dĩ Hạ lo lắng em trai cô cũng bị thương.

Thẩm Triệt vội vàng chứng minh bản thân rất ngoan ngoãn: "Em không sao, hắn học nghệ không tinh còn nhất định phải cậy mạnh nên mới như vậy."

"Vậy thì tốt, nhanh đi đi, chị họp xong sẽ tới." Thẩm Dĩ Hạ chuẩn bị cúp điện thoại.

Thẩm Triệt vội vàng ngăn nàng lại: "Chờ một chút, chị ơi, hôm nay số bệnh nhân của cô ấy đã đầy rồi, có thể đề cử được bác sĩ nào khác không?"

"Trước mắt em đem người dẫn đi, chị sẽ hỏi cô ấy rồi báo tin cho em." Thẩm Dĩ Hạ khẽ cau mày.

Không biết cô ấy có tiện nghe điện thoại hay không, Thẩm Dĩ Hạ nhìn đồng hồ và quyết định thử một phen.

Gọi hồi lâu không có người bắt máy, Thẩm Dĩ Hạ mím môi, quyết định phái Tiểu Nhã đi thăm hỏi việc này.

Trở lại chỗ ngồi, Thẩm Dĩ Hạ gọi điện cho Tiểu Nhã, nàng đang chuẩn bị ra chỉ thị thì điện thoại rung lên.

Mặc kệ vẫn đang ở trong phòng họp, Thẩm Dĩ Hạ nhanh chóng bắt máy.



"Có chuyện gì vậy? Tôi vừa khám cho bệnh nhân."

Giọng nói êm dịu truyền đến tai nàng, Thẩm Dĩ Hạ bất giác cong môi: "Bạn của em trai chị bị gãy chân, chị muốn hỏi em xem hôm nay còn bác sĩ nào có thể nhận bệnh nhân không."

Đám người nhìn thấy Boss nhà mình khuôn mặt rạng rỡ ngữ khí nhu hòa, liền dừng việc thảo luận lại, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, trong mắt tràn đầy bát quái.

Dịch Thế An trong lòng không vui: Tôi không phải bác sĩ sao, cô còn muốn tìm ai nữa?

"Tôi có thể làm được, cô cảm thấy không an tâm về tôi sao?" Dịch Thế An nói ra nghi hoặc.

Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy không ổn, vãn hồi nói: "Không phải không phải, cậu ấy nói số của em đã đầy rồi, chị đương nhiên tin tưởng em."

"Cô bảo hắn tới tìm tôi, mở giấy tin nhắn lại đi treo, sau đó đợi đến cuối cùng." Dịch Thế An kiên nhẫn nói, thu hồi bất mãn trong lòng.

Thẩm Dĩ Hạ yên lòng: "Được, vậy làm phiền em, cậu ấy tên Thẩm Triệt."

Tiểu tử thúi, chị xém chút nữa là bị em hại chết rồi.

Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng thở ra, đặt điện thoại xuống, mới phát hiện từng đôi mắt đều đang tập trung vào mình, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.

Các vị trưởng ban bị bắt gặp liền nhanh chóng quay lại và tiếp tục thảo luận: "Ai, cậu vừa mới nói cái kia không sai a." "Đúng đúng đúng, tôi nghĩ nó cũng tốt. Hãy nói chi tiết hơn."

Nhìn cái gì vậy, các người chưa từng thấy ai dỗ dành vợ tương lai của mình à? Thẩm Dĩ Hạ ngạo kiều liếc mắt nhìn mọi người.

Thấy đầu óc mọi người đều đi lang thang, Thẩm Dĩ Hạ gõ gõ mặt bàn: "Được rồi được rồi, từng cái tư tưởng đều lơ đãng. Hôm nay chúng ta tới đây thôi, nếu có ý kiến ​​gì, sau cuộc họp hãy báo cáo cho Thẩm Niệm."

"Được rồi, Thẩm tổng đi thong thả."

Sau khi xác nhận Thẩm Dĩ Hạ đã rời đi, phòng họp nổ tung.

"Tôi đi, lão bản đây là dự định hai tay nắm giữ sự nghiệp và tình yêu à?" "Đúng thế, dáng vẻ xuân tâm rạo rực, còn bị ăn gắt gao." "Vậy thì chúng ta không phải sẽ có một phong bì đỏ sao, chỉ là không biết lão bản coi trọng ai, nghe giống một bác sĩ?"

"Trong giờ làm việc xin đừng thảo luận chuyện riêng tư của lão bản, những điều vừa được an bài đã nhớ hết chưa?" Thẩm Niệm lạnh lùng mở miệng.

"Hehehe, bây giờ chúng tôi đi làm việc đi, Niệm tổng bớt giận." Mọi người nháy mắt với nhau rồi chuồn ra khỏi phòng họp.

Thẩm Niệm lắc đầu, đội ngũ này của ngài không khỏi quá hoạt bát, xem ra chỉ số hạnh phúc quá cao cũng là một vấn đề.

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Thế An: Hừ.

Thẩm Dĩ Hạ: Hắc hắc, đây chỉ là hiểu lầm. (nuốt một ngụm)

Dịch Thế An: Hừ ~ tha thứ cho chị.

ps: Mỗi ngày vì nữ CV tâm động một trăm lần, không biết đời này có cơ hội được nghe họ nói hay không: văn học Tấn Giang, Yến Oản nguyên tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.