Đăng trong nhà "bacom2" ở
Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không ai dám phân tâm quá lâu.
Tuy Tạ Quảng Nghiệp muốn xách cổ thằng nhãi gan lì kia ném về quân doanh hậu phương ngay lập tức, nhưng lại lo lắng thằng nhóc lần đầu ra chiến trường, lỡ mình vừa kêu lên khiến hắn phân tâm, bị địch nhân thừa cơ hội nước đục thả câu thì phiền toái lớn.
Thôi thôi, cứ tùy vào ý trời!
Cuối cùng, ý của ông trời thực rõ ràng:
-- -- Ta cảm thấy thằng nhóc này không tệ.
Vì thế cho phép nó giữ mạng trở về.
Một quân y không có nửa mảnh áo giáp mà vọt tới tiền tuyến giết mấy chục quân địch, cuối cùng chỉ mang theo chút vết thương ngoài da chiến thắng trở về, chuyện này thật là con mẹ nó thái quá!
Sau hồi trống thu binh, Tạ Quảng Nghiệp cũng chưa rảnh lo biểu dương các tướng sĩ giống bình thường, loảng xoảng loảng xoảng mặc luôn bộ áo giáp vấy máu tiến thẳng đến hậu phương.
Các tướng sĩ nhìn nhau, đều cảm thấy sắp có chuyện lớn, ồ ạt đuổi theo sau.
Tạ Quảng Nghiệp một đường vọt tới doanh trại của quân y, thấy Hà Thái y trong kinh tới đang rượt đuổi hành hung Hồng Nhai, người sau chạy vắt giò lên cổ không dám đánh trả.
Thấy Tạ Quảng Nghiệp, Hà Thanh Đình vẫn cố đập cho Hồng Nhai một cái vào đầu, lúc này mới "tâm bất cam tình bất nguyện" ngừng lại.
Hiện tại cả người Hồng Nhai đều đau, thầm nghĩ ông chú họ Hà ra tay thật tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3505707/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.