Dù chênh lệch hai mươi tuổi nhưng Hồng Nhai đã nhanh chóng thân thiết với Hà Thanh Đình.
Thảo luận về y thuật rất nhiều, Hồng Nhai hỏi Hà Thanh Đình phong cảnh kinh đô và tình hình trong triều, Hà Thanh Đình kêu hắn kể những chuyện kinh tâm động phách trên giang hồ. ngôn tình ngược
Hà Thanh Đình vốn là một người có phần bảo thủ, nhưng bây giờ nhìn Hồng Nhai hăng hái khí phách, thế là cảm thấy cuộc sống giang hồ có lẽ không tệ.
Mỗi người có cách sống riêng: người thành thân thì hưởng niềm vui con cái vây quanh, người độc thân thì có thể buông thả trong giang hồ.
Đều khá tốt.
Qua thêm hai mươi ngày, Tạ Nguyên soái mới dẫn quân hồi doanh trại.
Hồng Nhai chỉ quét mắt một vòng là phát hiện thiếu đi vài người.
Quả nhiên như lời lão Trương, có những người một đi không trở lại...
Dẫu Hồng Nhai là người thô thiển, lúc này không khỏi thổn thức.
Có thật nhiều thanh niên mới mười mấy tuổi!
Nhưng hiện thực không chấp nhận được quá nhiều thương cảm, mặc dù tướng sĩ đã trở về nhưng có rất nhiều người bị thương, có người chỉ còn thở thoi thóp.
Nghe nói lần này Tạ Nguyên soái đã nghĩ ra một biện pháp mới để đối phó với đàn ngựa chiến, cho nên mới có thể tìm được đường thắng trong tình thế hiểm nghèo, bằng không tổn thất càng thảm trọng hơn.
Đoàn đại phu nhàn rỗi hơn nửa tháng nháy mắt bận rộn lu bù.
Những cây đuốc cháy hừng hực chiếu sáng nửa bầu trời, Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3505608/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.