Biết nhau khá lâu, lần đầu tiên Trưởng công chúa Gia Chân thấy Hồng Văn hành động thô lỗ như vậy, vô thức tiến lên một bước.
“Công chúa!” Hồng Văn gắt lên.
Trưởng công chúa Gia Chân chợt hoàn hồn, sững người tại chỗ.
Gió tuyết càng lúc càng mạnh, quất vào mặt nàng như dao cắt, nàng há miệng nhưng đột nhiên không biết nên nói gì.
Nàng thật sự không muốn đi, muốn ở lại chung vai sát cánh với chàng vượt qua cửa ải khó khăn như những gì viết trong tiểu thuyết, nhưng trong đầu lại có giọng nói cứ nhắc nhở nàng:
Đi, nghe lời chàng, đi mau!
Nàng không phải y giả, lại có thân phận đặc biệt, nếu nhất quyết ở lại, không những chẳng thể giúp gì cho mọi người, trái lại yêu cầu người chuyên môn bảo hộ riêng, làm mọi người phân tâm.
Ta sẽ trở thành gánh nặng.
Vào thời khắc nguy cấp mà vẫn có thể sáng suốt để nhận thức đúng sai thật là không dễ, nhưng Trưởng công chúa Gia Chân lại không cảm thấy tự hào chút nào.
Nàng mím chặt môi, vành mắt dần dần phiếm đỏ, bỗng tháo thứ gì đó ra khỏi cổ, gói vào khăn tay rồi đặt xuống đất.
“Hãy nhớ rõ những gì ta đã nhắn gửi khi chúng ta tạm biệt ở bến tàu!”
Nàng nói lớn, cố nén những giọt nước mắt, quay người rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Trưởng công chúa Gia Chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nhóm người mờ nhạt qua màn mưa tuyết, cuối cùng bước nhanh biến mất.
Vạt áo choàng dài sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3484338/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.