Phải công nhận Hoàng Biện thực sự là một thiên tài về nội chính. Mục tiêu của y rất chính xác, đó là nắm chắc trong tay thế hệ chưa trưởng thành. Mặc kệ ngươi có phải người Hán hay không, trước tiên cứ việc rót hồn người Hán vào túi da của ngươi cái đã!
Nói một cách thẳng thắn, những người tị nạn lớn tuổi trải qua chiến tranh có thể sống sót đến bây giờ là một kỳ tích, tuy nhiên, người trung niên quá ngoan cố và đầu óc không theo kịp, căn bản không có khả năng học tiếng Hán một cách dễ dàng.
Nhưng người trẻ thì khác, họ tò mò, đầy hoài bão và có khả năng tiếp nhận những điều mới mẻ.
Bọn họ tựa như từng viên hạt giống, quá trình sinh trưởng có thể rất dài, thậm chí có thể mọc cong queo; nhưng một khi lớn lên, họ sẽ trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại sự xâm lược của các quốc gia khác, hơn nữa sẽ tự động lây nhiễm sang thế hệ tiếp theo...
Vì thế ngay khi nhận được ý chỉ chấp thuận của Long Nguyên Đế, Hoàng Biện lập tức thực hiện một kế hoạch bỏ qua mọi ý kiến bài xích:
- - -- Khai trương học đường, tiếp nhận trẻ em và thanh thiếu niên dưới mười tám tuổi, dạy họ đọc sách biết chữ bằng chi phí của quan phủ, còn bao ăn bao ở.
Câu cuối cùng tạo nên hiệu quả nổi bật, những dân tị nạn vốn không có hứng thú với học hành lập tức đuổi con cái nhà mình ra khỏi cửa:
Ở nhà làm gì? Nhanh nhanh cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3481172/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.