Những người đến khám miễn phí đều là gia đình nghèo khổ hoặc mắc một chứng bệnh kỳ quái lâu ngày không thể chữa khỏi, cho nên trong hàng ngũ xuất hiện một chiếc cáng bốc mùi thối hoắc cũng không có gì lạ.
Người xếp hàng khám miễn phí đông nghẹt chen vai thích cánh, đã vậy chiếc cáng này quá hôi, khác hẳn với cảm giác ngột ngạt của người nằm liệt giường quanh năm mà giống như một hầm cầu mọc lên giữa đường, khiến người xung quanh bị mùi hôi thối làm cho buồn nôn chảy nước mắt, đành phải tự động dạt ra xa.
Có người nhận ra kẻ nằm trên cáng là một lái buôn lông thú họ Triệu, mấy năm nay thường xuyên lui tới các nơi, vì tính tình rộng rãi hào phóng nên mọi người đều gọi ông ta là Triệu đại quan nhân. Cuối năm ngoái Triệu đại quan nhân đến đây, thể theo thói quen thường niên, lúc này nên sớm về Trung Nguyên hưởng phúc, ai ngờ vô cớ ngã bệnh không dậy nổi.
Trước đây còn có người không tin, nhưng bây giờ đều bàng hoàng khi nhìn thấy gương mặt ông ta xám xịt, hơi thở thoi thóp, thân hình khô gầy, trông hoàn toàn khác hẳn với con người khí phách hăng hái nói cười sang sảng của mấy tháng trước, ai cũng giật nảy mình.
Vậy, vậy mà còn sống?
Hồng Văn đã sớm ngửi được một cỗ mùi hôi, càng đến gần càng nồng, bèn hỏi: “Bị tê liệt nằm trên giường?”
Gã tùy tùng của Triệu đại quan nhân không đáp, trước tiên quỳ xuống dập đầu lạy Hồng Văn, nức nở van xin: “Cầu thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3464019/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.