Đại khái bởi vì cả hai đều là “Tạp mao”, ngoại trừ Hồng Văn là ân nhân cứu mạng, Tử Kê rõ ràng thân cận hơn với Vương Asim, một chén cá hầm xuống bụng xong gần như hỏi gì đáp nấy.
Vương Asim làm nhiệm vụ phiên dịch rất tận tâm, dịch không sót một chữ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Theo lời Tử Kê, ông lão nhận nuôi hắn vào năm trước đã bệnh hoạn liên miên, vốn tưởng rằng chịu đựng qua mùa đông là có thể đỡ hơn, ai ngờ đầu xuân sau đột nhiên chuyển biến xấu, thời gian tỉnh táo còn không nhiều bằng thời gian hôn mê.
Hắn vốn định tìm đại phu nhưng thứ nhất không có tiền, thứ hai lão già kia nhiều năm qua tính tình cực kém, bá tánh xung quanh đều nói đây là lão già sói mắt trắng, sống trên mảnh đất Đại Lộc, uống nước suối Đại Lộc, ăn rau quả Đại Lộc, thế mà vẫn mắng chửi người Đại Lộc; vì thế không ai thèm để ý đến lão, cảm thấy chết đúng lúc.
Tốt nhất có chết cũng đừng chôn ở Đại Lộc, là nơi bẩn thỉu mà!
Tử Kê không còn cách nào khác, đành phải gắng sức đốn củi, muốn kiếm chút tiền rồi tính sau. Kết quả hôm nay theo thường lệ tới quân doanh bán hàng, ngạc nhiên phát hiện có thêm mấy đại phu đang khám bệnh, thế là hắn bị cám dỗ.
Vừa lúc Trình Bân vội vàng cho mấy người bệnh thuốc dán, cửa phòng dược mở toang, Tử Kê bèn lẻn vào.
Ngặt nỗi hắn không biết về dược, cũng không biết dược nào có thể chữa bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3457612/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.