“Thanh Nhạn tỷ tỷ, Công chúa cứ như vậy từ khi Tam điện hạ rời đi, không biết hai vị ấy nói gì...” Một tiểu cung nữ thay trà nóng xong ra nói khẽ với Thanh Nhạn.
Thanh Nhạn liếc vào trong, thấy Trưởng công chúa Gia Chân ngồi chống cằm trên
trường kỷ sát bên cửa sổ như thường lệ, tay kia thỉnh thoảng khảy chú chim bằng lá trúc đặt trên nắp chén trà.
Ngón tay trắng nõn chọc chọc chú chim nhỏ làm nó lúc lắc điên cuồng, cả thân hình chú chim chỉ đứng trên một cọng trúc thật mảnh mà chọc cách nào cũng không rớt xuống.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn chăm chú một lát, sau đó quay sang nhìn chiếc làn đan bằng cành liễu treo trên gờ cửa sổ. Cành liễu đã héo từ lâu trông có cảm giác thôn dã, bên trong đựng một tượng đất màu đỏ rực bụ bẫm, cười nghịch ngợm mắt híp lại.
Không biết nghĩ đến điều gì, Trưởng công chúa Gia Chân bỗng nhiên cũng híp mắt cười, lông mi khẽ run, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thanh Nhạn xua xua tay bảo tiểu cung nữ: “Đi đi, chỗ này có ta.”
Tiểu cung nữ thưa vâng, nhún gối thi lễ rồi nhẹ nhàng rời đi.
Thanh Nhạn vén rèm châu chậm rãi đi vào, khom lưng vơ gọn làn váy màu hồng cánh sen rớt dưới đất: “Công chúa nghĩ gì mà xuất thần thế ạ, vạt váy phết đất dơ rồi.”
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn xuống, đột nhiên không biết nghĩ đến đâu cứ cầm làn váy rồi lại bắt đầu cười.
Người nọ cũng thích túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3449876/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.