Thấm thoát đã tới mùng chín tháng ba. Hôm nay sau khi kết thúc ca trực, Hồng Văn đi theo ông cháu Hà gia ra cung, gặp lại vị Hàn Thị vệ; ai ngờ anh ta vẫn còn ho sù sụ, sắc mặt càng kém hơn.
"Thứ lỗi ta mạo muội," Hồng Văn nhíu mày hỏi, "Huynh tìm ai xem bệnh, uống thuốc gì?"
Lần trước gặp mặt đã cách ba ngày, dẫu bệnh nghiêm trọng cũng nên có chuyển biến tốt đẹp, vì sao ngược lại càng tăng thêm?
Hàn Thị vệ lại ho vài tiếng, run run siết chặt cổ áo, nghe vậy gãi gãi đầu: "Không tìm đại phu."
Hồng Văn choáng váng: "Không tìm đại phu, huynh nói huynh không tìm đại phu xem bệnh? Làm sao bốc thuốc?"
Hà Nguyên Kiều đang nói chuyện với ông nội cũng sửng sốt, hai ông cháu theo bản năng dừng câu chuyện nhìn sang.
"Chỉ trúng tí xíu gió lạnh mà thôi, tại hạ là người tập võ mà vì chút vấn đề nhỏ phải đi xem đại phu, chẳng phải chuyện bé xé to? Truyền ra khiến người chê cười." Hàn Thị vệ hồn nhiên không thèm để ý đáp, "Ngặt nỗi nội tử cứ thúc giục, tại hạ bèn lấy đơn thuốc trước kia đại phu kê cho để trị phong hàn, ra dược quán bốc thuốc."
Dẫu sao đều là phong hàn thì cũng đâu khác gì nhau.
Sau một lúc lâu Hồng Văn vẫn chưa nói nên lời, tức đến mức bật cười.
"Hàn đại nhân, ngươi quả thực hồ đồ! Đơn thuốc có thể dùng loạn vậy à, dược cũng có thể uống bậy hay sao?" Hà Nguyên Kiều tức giận đến dậm chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/2730787/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.