Mới vào cửa Thái Y Viện, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều lập tức cảm giác không khí hôm nay không giống bình thường, thò đầu nhìn vào trong, quả nhiên thấy thêm một vị Thái y mặc quan bào tứ phẩm.
Tứ phẩm?
Viện sử?
Tô đại nhân đã trở lại?!
Hai người lập tức tiến lên hành lễ: "Tô Viện sử."
Đối phương nghe tiếng xoay người, chẳng hề làm giá: "Miễn."
Hồng Văn ngẩng đầu, phát hiện vị Viện sử này trông chẳng có chỗ nào hơn người, không cao không lùn không mập không ốm không đẹp không xấu, chỉ có hai bên khóe môi hơi cong lên, trời sinh gương mặt tươi cười. Nếu không mặc quan bào tứ phẩm, Tô Viện sử trông giống một ông cụ hòa ái có thể gặp được khắp mọi nơi trên đường phố.
Tô Viện sử quan sát hai người từ trên xuống dưới một hồi, hơi gật đầu, khen Hà Nguyên Kiều: "Dạo này trông hăng hái hơn."
Hà Nguyên Kiều cung kính đáp: "Hạ quan không dám biếng nhác, thường xuyên rèn luyện ạ."
Tô Viện sử vui vẻ gật đầu: "Phải nên như thế."
Rồi nhìn về phía Hồng Văn: "À, ngươi là Hồng Văn mới được bệ hạ thăng lên thái y phải không?"
Đứng trước mặt là vị Tô Viện sử nguyên lão tam triều, tuy qua tuổi bảy mươi nhưng vẫn sáng suốt quắc thước, nổi danh y đức song toàn mọi người đều kính nể. Lúc trước khi ở ngoài dân gian, thầy trò Hồng Văn có nghe danh tiếng của ông, bây giờ gặp được người thật, Hồng Văn khó nén kích động, thậm chí mặt hơi ửng đỏ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/2730708/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.