Thái tử điện được bao phủ một bầu không khí sầu thảm tĩnh mịch.
Từ lúc Lệ Phi từ lãnh cung ra ngoài, canh giữ bên đầu giường Vịnh Kì, mỗi ngày rơi lệ, trông còn tiều tụy hơn lúc ở trong lãnh cung.
Thanh ma ma thật sự nhìn không được nữa, vừa khuyên vừa cầu. Không biết đã tốn biết bao công sức, mới khuyên được Lệ Phi đến trên giường nhỏ trong phòng nằm trong chốc lát.
Từ lúc Vịnh Kì bệnh, khi thì tỉnh khi thì hôn mê. Lúc hôn mê thì hơi thở hết sức mỏng manh. Lúc đầu óc minh mẫn, thì lại liều sống liều chết khóc lóc đòi gặp phụ hoàng, lộ vẻ thảm sầu thê lương, khiến cho cả Thái tử điện không người nào được ngủ yên giấc.
Sau khi Thanh ma ma tự mình dàn xếp xong Lệ Phi, đứng thẳng đậy, lại thấy hoa cả mắt, đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa khuỵu trên mặt đất.
Nàng biết mình đã chống đỡ thật vất vả, nhưng không chống đỡ không được. Bèn lặng lẽ thở dài, đi đến căn phòng Vịnh Kì đang nằm, gọi một tiểu cung nữ Tiểu Vi đến, dặn dò: “Ta có việc đi ra ngoài trong chốc lát, ngươi hảo hảo chăm sóc điện hạ, ngàn vạn lần không được sơ sẩy.”
Lại dặn dò thêm một số câu, mới xuất môn ra ngoài điện.
Một tiểu nội thị đang đứng ở chỗ góc cửa xa xa, đợi đã lâu, làn gió đông lạnh lẽo làm tay chân co lại, nhìn thấy Thanh ma ma đi ra, vội chạy nhanh đến, đứng ở góc tường hạ xuống vẻ mặt cầu xin nói: ”Tốt xấu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/2868391/quyen-5-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.