Yết hầu chua xót, nóng như lửa.
Trên người lại rất lạnh, giống như đang chôn ở trong tuyết. Xương cốt không tự chủ được mà run lên từng đợt… Run đến phát đau.
Mặt ai vậy, cao lớn như thế?
Ánh mắt có thần sáng quắc, như một mũi tên nhọn, có thể xuyên thấu lòng người, lại cũng có thể nhu nhược như nước mùa xuân. Làm cho người ta nói không nên những lời nói ấm áp ngọt ngào.
Là Vịnh Thiện…
Vịnh Thiện, ngươi có biết?
Thư tín do Cung Vô Hối tự tay viết… là do ta trộm.
Ta đốt nó…
Không… Ta không nghĩ sẽ hại ngươi.
Không!
Vịnh Kỳ đã bị cơn ác mộng quấy rầy đã lâu từ từ tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt, kinh hoàng đến nỗi thở dốc không ra tiếng động.
Lập tức kinh động đến người bên giường “A! Điện hạ tỉnh!”
“Vịnh Kì! Con đã tỉnh! Con cảm thấy thế nào? Hảo hài tử, thân mình thấy khó chịu chỗ nào?”
Giống như từ xa có một thanh âm truyền đến, màng nhĩ bị chấn động đến ong ong, nhất thời không nhận ra là ai.
Vịnh Kì gian nan quay đầu, cố gắng điều chỉnh tầm mắt, rốt cục tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng. Hóa ra đó là một khuôn mặt quen thuộc.
“Mẫu thân?” Vịnh Kì kinh ngạc nhìn người ngồi trước giường. Một lúc lâu sau mới chua xót thấp giọng hỏi: “Nơi này… là lãnh cung?”
Hành vi phạm tội đã bị vạch trần.
Vịnh Thiện cái gì cũng đã biết, hiện tại ngay cả Vịnh Lâm cũng xem thường hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/2868389/quyen-4-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.