Quyến luyến một lúc lâu, mẫu tử cũng đến hồi cáo biệt.
Khi Vịnh Kì bước ra bên ngoài, khung cảnh xung quanh đã phủ đầy tuyết trắng.
Bông tuyết từng mảnh từng mảnh rơi thành một tầng trên mặt đất, trắng xóa một màu làm cả hoàng cung như đang được phủ thêm một bộ y phục mới.
Vịnh Kì chậm rãi bước ra, Thường Đắc Phú sớm đã chờ đến mức không thể chịu nổi, vốn đang co ro tránh tuyết dưới hiên, vừa thấy Vịnh Kì liền lập tức chạy đến, khuôn mặt bị đông cứng bởi giá rét mau chóng lộ ra vẻ tươi cười, “Điện hạ ra rồi sao? Nô tài đã bảo nhất định sẽ có tuyết to mà, người xem, chậc chậc! Thỉnh Điện hạ nhanh nhanh lên kiệu, chúng ta mau trở về thôi.”
Vịnh Kì chợt nhớ tới Vịnh Thiện vẫn còn chờ hắn, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Đối với vị đệ đệ có vẻ ngoài băng lãnh vô tình này, y từ trước đến nay đều tránh được thì tránh, không muốn dây dưa để chuốc thêm phiền phức. Chỉ là nhìn người quả thật không nên chỉ nhìn tướng mạo, trong hoàng cung to lớn như thế cuối cùng chỉ có Vịnh Thiện đối với y thật dạ thật tâm.
Mẫu phi muốn mình lấy đi vật ấy, Có phải là do Vịnh Thiện đối với mình so với người khác hoàn toàn khác biệt?
Nếu vậy quả thật hoàng cung này chính là một nơi quá mức âm hiểm khó lường, cho dù ngươi có thông minh tài giỏi đến mức nào nhưng nếu đã thật lòng quan tâm trân trọng ai đó thì sẽ trở thành một nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/2868363/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.