Đuổi Vịnh Lâm đi, Vịnh Thiện cứ như thế quay trở lại.
Vịnh Kỳ lần này có trốn cũng không thể chạy thoát, đành phải bất đắc dĩ đứng chôn chân tại chỗ chờ bị xử lý. Cho dù dáng vẻ Vịnh Thiện thoạt nhìn hoàn toàn vô hại, nhưng người ca ca vốn chịu đủ kiểu “bắt nạt, ức hiếp” này cũng không thể nào ngăn được hơi thở bất ổn dồn dập dâng lên.
Vịnh Thiện thú vị nhìn y, phát hiện những ngón tay của y đang nắm chặt góc áo, Vịnh Kỳ không biết rằng hành động này của y lại vô cùng cuốn hút. Nháy mắt, Vịnh Thiện cảm thấy con người đang ngượng ngùng sợ hãi trước mặt không nên là ca ca của hắn.
Nếu khả dĩ có thể nói ra thành lời, hắn thật sự mong đây là Thái tử phi của hắn.
Ít nhất khi Thái tử ôm lấy Thái tử phi của mình, thì người ấy sẽ tuyệt không hề có vẻ mặt cầu xin.
Hắn muốn ôm lấy y, hôn lên môi y, đem những ngón tay xinh đẹp kia từng ngón từng ngón đưa lên miệng, mút đến đỏ rực, tốt nhất là đem y mỗi một chỗ trên người đều mút đến vĩnh viễn đỏ lên, đánh dấu đây là nhan sắc thuộc về Vịnh Thiện.
Vịnh Thiện may mắn khi Vịnh Kỳ chẳng hề hay biết trong đầu hắn đang có những ý nghĩ gì, nếu y biết được, chỉ sợ từ lâu đã ngày ngày lẫn trốn hắn.
“Muốn ta viết gì?” Bị Vịnh Thiện dùng ánh mắt hứng thú quan sát, kiên trì đứng một lúc lâu, Vịnh Kỳ nhịn không được hỏi.
Ánh mắt Vịnh Thiện cũng như bản chất của hắn, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/131871/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.