Lý Thần nghiêng đầu nói với Trần Thông bên cạnh với vẻ mặt khiếp sợ: "Đi, lại lấy một chậu nước và mười cái khăn mặt tới đây."
Trần Thông lập tức lĩnh mệnh, đi lấy đồ Lý Thần muốn.
Lúc này ánh mắt Triệu Trạch Ưu nhìn Lý Thần đã vô cùng hoảng sợ, hắn khàn giọng hô: "Vì sao, vì sao? Ta rõ ràng đều nguyện ý khai, vì sao còn muốn tra tấn ta? Ngươi rốt cuộc là người hay là ma qui"
Lý Thần mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt phân phó với Trần Thông: "Đem khăn lông làm ướt, sau đó đắp từng cái khăn lên trên mặt của hẳn”
Trần Thông không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn rất trung thành mà đi chấp hành mệnh lệnh,
Hiệu quả của Ngân châm pháp ngay trước mắt, giờ hắn đã bội phục Lý Thần sát đất
Thoạt nhìn chiếc khăn mặt này còn lâu mới lợi hại và dọa người như ngân châm, nhưng Trần Thông không hiểu sao lại cảm thấy, hiệu quả của thứ đồ chơi này chỉ sợ còn lớn hơn nữa.
Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Nhụy sắc mặt trắng bệch, Lý Thần vỗ vỗ bờ mông của nàng, nói: "Làm sao, dọa sợ rồi?"
Triệu Nhụy cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thái tử điện hạ, hẳn cũng nguyện ý khai, vi sao còn phải dụng hình?"
"Người chưa đến lúc thật sự tuyệt vọng, sẽ không nói ra lời thật lòng, bản cung không có thời gian đi kiểm chứng lời hẳn nói là thật hay giả, chỉ có thể để hẳn một lòng muốn chết, lại nghe hẳn khai ra”
Trong lúc Lý Thần nói chuyện, Trần Thông đã đắp cái khăn thứ ba lên trên mặt Triệu Trạch Ưu.
Khăn mặt ngấm nước rất nặng, sau khi che đi mũi miệng của Triệu Trạch Ưu, vốn là bởi vì đau nhức mà miệng thở gấp, hẳn lập tức bị ngăn cách không khí, bất luận hẳn dùng sức thế nào, đều không hít được nửa điểm không khí
Triệu Trạch Ưu điên cuồng giãy dụa đá chân, cảm giác mình sắp chết, cảm giác hít thở không thông từng chút từng chút một tiêu hao sạch không khí cuối cùng trong phổi khiến hắn cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng kinh khủng hơn lúc châm bạc và đổ ong mật vào người.
Lúc này, người bên ngoài cũng thấy được sự lợi hại của chiêu này.
Hai mắt Trần Thông tỏa sáng, gần như bội Lý Thần sát đất.
Mắt thấy Triệu Trạch Ưu lần thứ ba hít thở không thông, Lý Thần để Trần Thông lấy khăn mặt ra.
Lúc này đây, Trần Thông đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không còn chút khí lực và tâm lý may mắn nào nữa.
Mắt thấy Lý Thần tựa hồ sắp hạ lệnh lại một lần nữa, trong ánh mắt Triệu Trạch Ưu lộ ra sự sợ hãi cùng cực, hẳn cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng trong cơ. thể, điên cuồng tru lên: "Là Liễu Bân Thừa!"
"Vũ Lâm Vệ Phó chỉ huy sứ Liễu Bân Thừa, cùng ta hợp mưu cướp bạc!”
“Hiện tại bốn trăm vạn lượng bạc kia đang ở trong bắc đại doanh của Vũ Lâm vệ ở ngoại ô phía bắc kinh thành!"
Lời nói của Triệu Trạch Ưu khiến cho cả bên ngoài Tập Chính điện đều lâm vào trong trầm mặc quỷ dị.
Sự việc liên lụy tới Vũ Lâm Vệ, Vũ Lâm Vệ là lực lượng quân sự cường đại nhất khu vực kinh kỳ, từ khi bổn triều khai quốc tới nay chính là binh sĩ tỉnh nhuệ nhất.
Ba vạn Vũ Lâm vệ, quan hệ đến quân quyền đại sự, ai cũng không dám nói lung tung chuyện này.
Trên mặt mang theo vẻ quyết tuyệt hắn phải chết, Triệu Trạch Ưu nhìn chằm chằm Lý Thần, trong ánh mắt tràn đầy oán độc điên cưỡng, hẳn nói: "Ngoại trừ Vũ Lâm vệ ra, ai có bản lãnh cướp bóc bốn trăm vạn lượng ở giao giới giữa Thông huyện và kinh thành, sau đó còn có thế biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi?"
"Trừ Vũ Lâm vệ ra, ai lại có lá gan làm ra chuyện lớn như vậy?"
"Ta nói thật hay giả, ngươi chỉ căn phái một người đến bắc đại doanh điều tra là biết”
Nói xong, Triệu Trạch Ưu cười ha hả: "Ta nói cho ngươi biết thì đã sao, ngươi dám quản sao? Mặc dù ngươi là Giám quốc thái tử, nhưng cho dù là hoàng đế cũng không dám ném chuột sợ vỡ bình, huống chỉ là ngươi, cho nên dù ngươi biết cũng không thay đổi được cái gì! Ha ha ha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]