Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Lý Huyền, Triệu Thanh Lan chỉ cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cùng là con trai của Hoàng thượng, tại sao Lý Huyền mà mình chọn lựa lại chênh lệch lớn như vậy với Lý Thần kia.
Xem ra đã đến lúc nói rõ lợi hại với phụ thân, Lý Huyền này chỉ sợ là căn bản không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Lan oán hận nói: “Thái tử chẳng qua là mượn chuyện này để nói chuyện của mình mà thôi, cho dù hắn có quyền giám quốc, nhưng ngươi vẫn là hoàng tử. Mặc dù thần trí hoàng thượng không rõ nhưng vẫn còn sống, hẳn có thể giết được ngươi sao?”
“Nhìn bộ dạng ngươi sợ hãi, chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã khiến ngươi hoảng loạn, tương lai nặng nề hơn, ngươi muốn bổn cung làm sao có thể yên tâm ủy thác ngươi?”
Triệu Thanh Lan nhìn bộ dạng nhát gan Lý Huyền nói không ra lời, tức giận hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Cút xuống dưới!”
Lý Huyền ủy khuất đến cực điểm, trong lòng cũng hận đến cực hạn.
Dường như từ sau khi Thái tử giám quốc, quang hoàn và vinh quang của mình, còn có tín nhiệm của mẫu hậu, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Mà tất cả những thứ này đều do Thái tử mang tới!
Nếu một ngày nào đó mình thay thế thái tử, mẫu hậu sẽ một lần nữa tin tưởng, sủng ái mình.
Nghĩ đến đây, nội tâm Lý Huyền điên cuồng sinh ra oán độc.
Nhưng hẳn không dám biểu đạt cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-yeu-nghiet/3488283/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.