Chín tháng sau, thời gian trôi qua như mây bay nước chảy.
Lập tức đến ngày Liễu Nhiễu sắp sanh.
Mà lúc này Triều Ca thân chịu ma khí, đã sớm tự vây mình trong đại lao, quanh thân ma khí, tù vây ở nơi đó.
Ngày Liễu Nhiễu sinh, có người tới thông tri, Triều Ca nói:“Nếu khó sinh, giữ đứa bé.”
Khi Liễu Nhiễu sinh, thật sự giống như lời Triều Ca nói, khôn kể, Liễu Nhiễu đau vài lần vẫn chưa tỉnh lại, nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng nói hệt như thế:“Giữ đứa bé."
Đúng vậy, giữ đứa bé!
Nàng không sống nổi nữa.
Chín tháng trước, nàng hẳn là đã chết, nhưng nàng vận dụng vu thuật hắc ám, đi ngược chiều thiên mệnh, cướp lấy vô hạn luân hồi, bảo vệ mình và sinh linh trong bụng
Lúc này đứa trẻ xuất thế, nàng phải rời khỏi thế giới này.
Luân hồi nàng có, đều cho đứa nhỏ, cho Triều Ca.
Hối hận không?
Chuyện tới nước này, nàng nhưng cũng không hối hận.
Thậm chí khi nàng nghe được lời Triều Ca truyền đến, nếu là khó sinh, giữ lại đứa bé, nàng cũng không có nửa điểm hối hận.
Nam nhân kia là như vậy, hắn có thể tàn nhẫn với bản thân thì làm gì nương tay cho kẻ khác.
Nàng chưa từng gặp người nào, vì thiên hạ thương sinh, không tiếc đem mình cầu vây trong địa lao, đời đời kiếp kiếp, cô độc một người, hưởng thụ mãn vô chừng tịch mịch và cô độc.
Nàng rất muốn đi xuống bồi hắn, nhưng không cơ hội....... Kiếp này, kiếp sau, vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2388016/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.