Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên, để cho toàn thân Liễu Nhiễu run lên, ánh mắt thoáng qua vẻ mừng rỡ. Nàng khẩn trương ngón tay không cách nào ngừng run rẩy, hít sâu hai cái mới chậm rãi xoay đầu lại, đối với người tới yêu kiều quỳ một cái, nhẹ giọng mở miệng: "Ra mắt hoàng thái tử."
Liễu Nhiễu không dám ngẩng đầu, cúi cúi thấp đầu chỉ nhìn thấy ống quần Triêu Ca trắng tinh không dính chút bụi. Phía trên không ngừng có ánh sáng chuyển động. Có thể là đi bộ từ Vô Lượng xuống nên vạt dài rũ xuống đất còn dính một ít lá xanh và bùn đất, trong tiềm thức Liễu Nhiễu rất muốn đưa tay giúp hắn lấy đi.
Triêu Ca rất tự nhiên đi đến trước mặt Liễu Nhiễu, hỏi lại một lần nữa: "Ngày mai còn có đại hội thử kiếm, tại sao ngươi không nghỉ ngơi chạy đến đây làm gì?
Suy nghĩ trong con tim Liễu Nhiễu không thể kiềm chế lại được, vẫn là không dám ngẩng đầu lên nhìn Triêu Ca, nhẹ giọng trả lời: "Ta không ngủ được nên tùy tiện đi một chút."
Triêu Ca không nói gì nữa.
Liễu NHiễu đợi một hồi lại mở miệng: "Hoàng thái tử đến nơi này là muốn uống rượu sao?"
Sinh nhật nàng ở trong rừng đào này đã uống mấy vò rượu.
Triêu Ca lắc đầu một cái: "Không, ta cũng chỉ tùy tiện đi qua thôi."
THật chỉ là tùy tiện đi thôi, đứng trước bàn xử lý chuyện đông hoang đại lục và thần sơn, hắn bất tri bất giác xử lý đến khuya. Nhưng cảm thấy không mệt, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387967/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.