"Thái độ đó của ngươi là sao, có phải ngươi cảm thấy vóc người ta không tốt? ĐƯợc rồi, ta biết là vóc người ta không hoàn mỹ nhưng cũng được tám phần đi, ngực ta tuy không lớn như Tường Vi nhưng cũng không nhỏ, tính theo vóc người ta thì ngực ta đã rất rất tốt rồi."
Dạ Huyền nhìn lâm Hồi Âm bóp eo, tiếp đến lại khoe ngực mình ra sắc măt thêm ửng đỏ, hắn không hiểu tại sao Lâm Hồi Âm lại nhắc đến tường vi, giọng nói có chút cao, không hiểu nói: "Vóc người ngươi được hay không không liên quan đến Tường Vi."
Lâm Hồi Âm chỉ là thuận miệng nên mới nhắc đến nàng ấy, sỡ dĩ nói như vậy là vì dáng dấp tường vi quá mức xinh đẹp, tu hành ạn năm, quan trọng nhất là rất si mê Dạ Huyền. Nàng xem nàng ấy như tình địch, mặc dù không đến mức đối nghịc nhưng cô gái nào cũng có chút ghen tuông, để ý nhỏ từng ly từng tí, trong tiềm thức luôn đặt cả hai ra so sánh.
Cho nên một câu kia của nàng không phải là do thàn kiến với Tường Vi mà chẳng qua là bất mãn với một chữ "ừ" của Dạ Huyền.
Đổi lại người đàn ông trải qua phong hoa tuyết nguyệt kia sợ là sẽ không biết nói lời ngon ngọt về người đàn bà mình thích, lại để ý lời cô gái, thấy cô cúi đầu tán dương người đàn bà khác, tuy không đến nỗi chê bai Tường Vi nhưng cũng không nên nhắc đến nàng ấy.
Nhưng mà tình cảm của Dạ Huyền lại không ít, tuy về phương diện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387922/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.