Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Dạ Huyền cực kỳ chắc chắn.

Đáy lòng Lâm Hồi Âm khẽ run lên, nhất thời cảm thấy cảm động.

Nàng nhìn Dạ Huyền hồi lâu mới lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

Dạ Huyền không nói gì nữa chỉ là đôi mắt đặc biệt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau hô hấp Lâm Hồi Âm nhất thời chậm lại.

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, cổ họng Dạ Huyền khẽ chuyển động, sau đó nhìn Lâm Hồi Âm gật đầu một cái: "Ngươi nghỉ ngơi một chút, lúc nào lên đường ta sẽ đến gọi ngươi."

******

Ma tôn Tây Lương từng là trở ngại lớn nhất với tiên giới, trong lúc bất chợt tấn công Tây Lương, tạo ra kết giới nên vào Tây Lương thì dễ, ra khỏi nơi này thì rất khó.

Nhưng mà đường ra khỏi Tây Lương chỉ có một, chính là đi qua vô vọng nhai về đông hoang đại lục.

Ước chừng khoảng canh bốn, Triêu Ca, Dạ Huyền, Liễu Nhiễu và Hồi Âm bốn người bọn họ được tường vi chuẩn bị một tí hành lý nào là hoa đan, thúc ăn cũng là đều giúp bọn họ trở về đông hoang đại lục.

Sơn trang tường vi cách vô vọng nhai một đoạn, Liễu Nhiễu tính toán nếu dùng ngự kiếm phi hành theo lối tắt, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi thì mất ít nhất năm ngày.

Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu mặc dù đã học ngự kiếm phi hành nhưng vẫn không thể đảm bảo an toàn và hiệu suất, vậy nên đã chia làm hai tổ. Dạ Huyền Hồi Âm một tổ, Liễu Nhiễu và Triêu Ca một tổ, người điều khiển kiếm hiển nhiên là Triêu Ca và Dạ Huyền.

Ngự kiếm phi hành không dám bay thẳng lên giữa không trung sợ sẽ làm đám yêu ma chú ý.

Mặc dù địa thế Tây Lương cằn cỗi nhưng cũng có vài cảnh phong tình. Lâm Hồi Âm đứng sau lưng Dạ Huyền, ôm eo hắn nghiêng đầu thỉnh thoảng cùng Liễu Nhiễu ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn phong cảnh chung quanh.

Dạ Huyền và Triêu Ca không nói gì, chỉ là lắng nghe hai người nói chuyện bầu không khí cũng hài hòa hơn.

Chẳng qua tiên phi đã cố ý thả tin tức hoàng thái tử của Đông HOang đại lực đã bước vào Tây Lương, cho nên toàn bộ yêu ma ở đây đều mở quy mô lớn truy tìm tung tích triêu ca. Vậy nên dù bọn họ khiêm tốn tránh gây sự chú ý thì thỉnh thoảng vẫn chạm phải một vài tốp yêu ma.

Ban đầu đám yêu ma kia không phải là lợi hại, Lâm HỒi Âm mang theo chiếc nhẫn Dạ Huyền đưa nên có năng lực phòng vệ, cũng không ở phía sau kéo chân. Hơn nữa có Dạ Huyền, tiên lực của Triêu Ca cũng khôi phục bảy tám phần nên bốn người bọn họ ứng phó với yêu mà hết sức ung dung. Lâm Hồi Âm không thuộc khẩu quyết, mà trong cuộc chiến cũng không thể ngồi xuống dở sách tìm nên thỉnh thoảng sẽ hỏi Liễu Nhiễu vài câu. Từ trước đến nay trí nhớ của Liễu Nhiễu rất tốt một bên dùng năng lực phù thủy phong ấn yêu ma một bên trả lời vấn đề của Lâm Hồi Âm. Cứ như vậy Lâm Hồi Âm cũng thuộc hơn phân nữa, sau đó cũng ra tay giết yêu ma, tuy không bằng Triêu Ca và Dạ Huyền nhưng cũng có lực sát thương phạm vi nhỏ.

Dù đụng phải yêu ma không nhiều nhưng cũng không có nghĩa là không chạm phải yêu ma mạnh. Lúc ấy mọi người khó tránh khỏi là phải hạ xuống đất quyết chiến, cứ như vậy liên tục ba ngày, mọi người đã đi được hơn nữa đoạn nđường. Triêu Ca và Dạ Huyền khá tốt, còn Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu thì tiên lực có phần bị hao tổn, khá mệt mỏi.

Triêu Ca và Dạ Huyền liên tục điều khiển ngự kiếm phi hành đã ba ngày, nên vừa nhìn thấy dòng suối nhỏ, hoàn cảnh cực tốt thì dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.