"Trước lúc ta ra đời ma tôn đã bị phong ấn ngủ say, bây giờ còn chưa tỉnh lại cho nên hắn không biết sự tồn tại của ta." Thần thái của Dạ Huyền khôi phục như cũ, giống như chẳng hề để ý vậy, bình thản trả lời.
"Hơ." Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, đáy lòng cảm thấy rất tò mò, không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy ma tôn làm sao mà bị phong ấn được chứ?"
Thật ra thì Lâm HỒi Âm muốn biết nhất là vì sao tiên hậu cùng ma tôn có thể sinh ra Dạ Huyền.
Dẫu sao một người cũng là tiên hậu tiên giới, một người la ma tôn ma giới, hai người hoàn toàn không nên xuất hiện với nhau, tại sao lại tiến tới?
"Không biết." Dạ Huyền lắc đầu một cái.
Lâm Hồi Âm lộ rõ vẻ tiếc nuối chẳng qua chỉ ngượng ngùng "ừ" một tiếng, sau đó cũng không nói chuyên nữa.
Dạ Huyền cảm thấy Lâm Hồi Âm nói với hắn những lời kia, tốt đẹp như đóa phù dung sáng nở tối tàn vậy.
Hắn không đoán được ý nghĩ con tim nàng, cũng không biết sau khi nàng nói chuyện với hắn gần nửa ngày có phải cũng đã quên bớt những chuyện không vui giữa hai người rồi hay không.
Ngay sau đó Dạ Huyền cảm thấy khổ sở không biết làm sao.
RÕ ràng là lần đó bọn họ gây gổ là do nàng nói năng tùy tiện làm hắn tức giận.
Đêm hôm ấy nàng nói những lời đó thật khiến hắn đau lòng, giống như bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể tùy tiện làm chuyện vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387843/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.