Nàng căn môi dưới, nũng nịu nói: "Bọn chúng muốn ăn ta..."
Chẳng qua vừa nói mấy chữ, Lâm Hồi Âm chống cự quật cường lúc nãy lại đột nhiên biến thành một nữ nhân mềm yếu mỏng manh. Nắm chặt vạt áo của Dạ Huyền, nghĩ đến lúc nay mà sợ đến lạnh run, nước mắt đua nhau chảy xuống: "Bọn chúng muốn móc tim ta ra..."
Nước mắt nàng rơi xuống bàn tay hắn làm lòng hắn đau đớn.
Hắn đặt nàng ngồi lên lưng bạch hổ.
Sau đó đưa tay lau ngang dòng nước mắt, hắn chưa từng nói qua lời yêu, cũng không biết cách dỗ dành người khác. Động tác lau nước mắt có chút vụng về, ngậm miệng nửa ngày cũng không nói ra được lời dỗ dần ngọt ngào, cuối cùng chỉ thốt ra một câu lạnh lùng độc ác mười phần: "Ta giúp người giết chúng!"
Những yêu ma kia nghe Dạ Huyền muốn giết chúng nhao nhao lên liên tục xuất chiêu về phía hắn.
Vô số tia ánh sáng màu đen đánh về phía hai người bọn hắn.
Đàn bà là vậy trước mặt người ngoài có thể kiên cường mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đứng trước người đàn ông của mình thì như một đứa trẻ, yếu ớt vô cùng.
Lúc Lâm Hồi Âm và Triêu Ca ở chung với nhau, nàng hết sức kiên cường nhưng bây giờ trong lúc bất chợt nhìn thấy Dạ Huyền không thể khống chế cảm xúc của mình được mà rơi nước mắt. Bây giờ hắn lại thay nàng lau đi, nàng lại không thể không chế được nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Dạ Huyền thấy hoảng hốt, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387835/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.