Cái nhìn đó làm lòng Triêu Ca đau đớn, động tác trong tay cứng đờ, nắm thật chặt cái áo, đưa một vòng trong không trung rốt cuộc dừng lại trước mặt Lâm Hồi Âm, nhàn nhạt mở miệng: "Khoác vào đi."
Lúc này thần giác Lâm Hồi Âm mới buông lỏng một chú, nhìn triêu ca chỉ còn lại cái áo mỏng manh, lắc đầu nói: "Không cần đâu, cảm ơn nhiều."
Khuôn mặt tuấn nhã của Triêu Ca sau khi nghe xong câu này thì trở nên khó coi. Con người co lại, bàn tay đang cầm áo run nhẹ mốt cái, sau đó nhìn quần áo của mình rồi không nói gì cúi người phủ lên người Lâm Hồi Âm. Còn không quên gài lại áo cho nàng.
Hắn cũng không vội đứng đậy mà suy trì tư thế cúi người như vậy. Khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lâm Hồi Âm, hắn âm trầm nói: "Hồi Âm, không phải ta cố ý mạo phạm ngươi, ngươi không cần phòng bị ta như vậy. Bây giờ ta rất tỉnh táo, chuyện như lúc nãy sẽ không xảy ra nữa. Ngươi một thân một mình, tiên thuật lại khong đủ cao mình, bây giờ ở Tây Lương nhất định không trốn thoát được. Cho nên trước ở chỗ này chúng ta phải đoàn kết. Ta biết giữa ngươi và ta có ngăn cách, nhưng hiện tại đang ở Tây Lương mâu thuẫn kia tạm thời gác sang một bên được không? Đợi rời khỏi Tây Lương rồi tính tiếp."
Lời nói của Triêu Ca quá đúng làm Lâm HỒi Âm không có cơ hội phản kháng: HƠn nữa chúng ta không thể nào chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, nên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387811/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.