Tay Triêu Ca lúc này đang đặt trên cổ họng của người thứ ba, thấy hành động của người kia nên hắn vội vàng dừng lại. Ánh mắt lóe lên không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm dang ngủ say, khẽ chớp mắt hồi lâu sau đó giật giật khoe môi. Thu tay lại, giọng nói âm trầm: "Dừng tay, ta nhận thua, các ngươi mốn thế nào, cứ nhằm vào ta thả nàng ra."
Người thứ tư thấy Triêu Ca rút tay về trường kiếm trong tay hắn vẫn để nguyên trên cổ Lâm Hồi Âm. Liếc mắt nhìn người thứ ba, người đó hiểu đi nên nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đưa đến trước mặt Triêu Ca: "Uống thuốc này đi."
Triêu Ca cong môi, không làm gì chỉ hỏi: "Ai phái các ngươi đến? Muốn làm gì?"
"Hãy bớt nói nhảm lại, uống thuốc này đi." Người thứ tư tỏ ra nóng này, nghe Triêu Ca liên tục hỏi hai vấn đề thì không nhịn được mà hét lên.
Triêu Ca híp mắt lại biểu tình trở nên lạnh lùng, cả người không hề có cảm giác chật vật vì bị người khác bức bách. Quần áo trắng tung bay, cả người thanh cao đạm nhã như mây chín tầng, mở miệng giọng điệu bình thản nhưng không cho phép đối phương nghi ngờ, đầm phán: "Các ngươi thả nàng ra, ta sẽ uống."
Lúc này Lâm HỒi Âm hôn mê bất tỉnh không có chút năng lực đánh trả. Trước tiên hắn chỉ có thể đảm bảo cho an toàn của nàng, mới có thể quyết chiến với bốn người kia được.
"Ngươi cho rằng chúng ta là đồ đần sao, thả nàng ra chúng ta lấy gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387781/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.