Hắn nói nàng làm nhục chính mình, Hắn thì biết cái gì? Chẳng lẽ bắt hắn chịu trách nhiệm mới là không làm hại sao?
Nếu không có tình yêu làm tiền đề, chẳng qua chỉ đơn thuần là vì trách nhiệm thì Lâm Hồi Âm nàng không cần.
*******
Ngày hôm sau mọi chuyện ở Thần Sơn vẫn diễn ra như cũ.
Cả đêm Lâm Hồi Âm ngủ không yên giác, vậy nên lúc nắng sớm chiếu vào cửa sổ rồi nàng mới mệt mỏi đứng dậy. Bởi vì cả đêm không đóng cửa, gió lạnh lùa vào làm cơ thể nàng run lên một chút. Sau đó nhanh chóng nhặt áo quần mang vào.
Rửa mặt xong ngồi trước gương đồng chải tóc. Lâm Hồi Âm thấy trên cổ mình có dấu hôn đỏ. Là Dạ Huyền lưu lại, nàng cau mày động tác cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh dùng ít phấn phủ lên chi đi dấu vết kia.
Vào giờ chạy bộ, Lâm Hồi Âm sợ không biết phải đối diện với Dạ Huyền như thế nào, nhưng sau khi bắt đầu giờ chạy cũng không thấy Dạ Huyền xuất hiện.
Lâm Hồi Âm cảm thấy thoái mái hơn một chút nên trầm tư chạy bộ bên Liễu Nhiễu.
Sau khi chạy xong thì đến nhà ăn ăn sáng, Lâm Hồi Âm lại chạm mặt Dạ Huyền. Lúc đó Dạ Huyền đang bước ra, hai người đối diện nhau, Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền một cái sau đó nhanh chóng lướt qua người hắn.
Ban ngày giờ học đều ở trên tinh điện, Dạ Huyền lại gục xuống trên bàn, trong giờ học chẳng thèm ngẩng đầu lên một csai.
Buổi chiều lúc cuối giờ học, đến phiên Liễu Nhiễu và Lâm Hồi Âm quét dọn vệ sinh. Mà Dạ Huyền lại giống như không nghe được tiếng nhạc tan học nên cứ nằm yên trên bàn không nhúc nhích.
Liễu Nhiễu và Lâm Hồi Âm chia phognf học thành hai băng ghế, Lâm Hồi ÂM vừa vặn phụ trách một nửa phía Dạ Huyền. Sau khi lau dọn sạch sẽ các băng ghế khác, cuối cùng thì bước đến trước mặt Dạ Huyền, cắn môi gọi tên hắn: "Dạ Huyền."
Dạ Huyền rất nhanh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lâm Hồi Âm, còn Lâm Hồi Âm thì vội cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhẹ giọng nói: "Còn chỗ ngồi của ngươi là chưa lau."
Dạ Huyền nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm hồi lâu mới im lặng đứng dậy đi vòng qua người nàng bước ra khỏi phòng học.
Lâm Hồi Âm ngây ngô đứng tại chỗ, cúi đầu một hồi sau đó lau nhanh chỗ ngồi của Dạ Huyền. Cũng kịp lúc Liễu Nhiễu lau dọn xong, cả hai cùng nhau rời khỏi Tinh Điện.
Sau đó Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền giống như công khai chiến tranh lạnh vậy. Cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, giống như lúc trước sánh vai tốt đẹp bên nhau như là giấc mơ vậy, hư ảo thêm mờ ảo.
Mãi đến ngày thứ bảy hai người chiến tranh lạnh thì có hai chuyện xảy ra.
Một là Liên Y đi chữa bệnh đã trở lại.
Chuyện thứ hai là Lâm Hồi Âm mất tích.
Nói Lâm Hồi Âm mất tích chẳng bằng nói nàng bị bắt cóc.
TÌnh huống lúc đó là như thế này. Lâm Hồi Âm vẫn làm những hoạt động thường ngày không có gì khác biệt, đến bích tuyền tắm sau đó phơi áo quần sạch sẽ trở lại phòng. Đọc sách một chút thì lên giường đi ngủ.
Chỉ là lúc nàng ngủ say thì một người đội nón rộng vành đen yên lặng không tiếng đọng tiến vào lòng nàng, dùng khăn ướt úp lên mũi nàng.
Đang ngủ say Lâm Hồi Âm chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh. Ngay sau đó người kia vác nàng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]