Hắn nói nàng làm nhục chính mình, Hắn thì biết cái gì? Chẳng lẽ bắt hắn chịu trách nhiệm mới là không làm hại sao?
Nếu không có tình yêu làm tiền đề, chẳng qua chỉ đơn thuần là vì trách nhiệm thì Lâm Hồi Âm nàng không cần.
*******
Ngày hôm sau mọi chuyện ở Thần Sơn vẫn diễn ra như cũ.
Cả đêm Lâm Hồi Âm ngủ không yên giác, vậy nên lúc nắng sớm chiếu vào cửa sổ rồi nàng mới mệt mỏi đứng dậy. Bởi vì cả đêm không đóng cửa, gió lạnh lùa vào làm cơ thể nàng run lên một chút. Sau đó nhanh chóng nhặt áo quần mang vào.
Rửa mặt xong ngồi trước gương đồng chải tóc. Lâm Hồi Âm thấy trên cổ mình có dấu hôn đỏ. Là Dạ Huyền lưu lại, nàng cau mày động tác cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh dùng ít phấn phủ lên chi đi dấu vết kia.
Vào giờ chạy bộ, Lâm Hồi Âm sợ không biết phải đối diện với Dạ Huyền như thế nào, nhưng sau khi bắt đầu giờ chạy cũng không thấy Dạ Huyền xuất hiện.
Lâm Hồi Âm cảm thấy thoái mái hơn một chút nên trầm tư chạy bộ bên Liễu Nhiễu.
Sau khi chạy xong thì đến nhà ăn ăn sáng, Lâm Hồi Âm lại chạm mặt Dạ Huyền. Lúc đó Dạ Huyền đang bước ra, hai người đối diện nhau, Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền một cái sau đó nhanh chóng lướt qua người hắn.
Ban ngày giờ học đều ở trên tinh điện, Dạ Huyền lại gục xuống trên bàn, trong giờ học chẳng thèm ngẩng đầu lên một csai.
Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387775/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.