Chương trước
Chương sau
cLâm HỒi Âm cũng không biết ý tứ trong lời nói của hắn, cả người bi hắn nâng lên, nhanh chóng xoay người ép nàng xuống giường.

Lâm Hồi Âm cả kinh, theo bản năng muốn đẩy Dạ Huyền ra nhưng hắn lại giống như dã thú mất hết lý trí, hung hãn cúi đầu chặn môi nàng lại.

Môi của hắn ấm áp mềm mại, nhưng lại làm cho Lâm Hồi Âm sợ hãi. Nàng giùng giằng muốn chạy khỏi nhưng hắn lại đè chặt nàng lại, không nói lời nào mà nhanh chóng lột áo quần của nàng ra.

Lâm Hồi Âm cảm nhận được da thịt mình lộ trong không khí, cửa sổ chưa đóng lại gió đêm lùa vào làm nàng thấy lạnh, toàn thân run cầm cập.

Dạ Huyền giống như không nhận ra phản ứng của nàng, yêu khí còn lượn lờ trong đôi mắt, rất phiền muộn. Chỉ là cứ thế hôn vuốt ve khắp cơ thể nàng.

Tay hắn chạm đến đâu là nàng đều cảm nhận được áo quần mình bị tháo ra đến đó, bất kẻ nàng chống cự hay không cũng không hề chần chừ xông vào trong cơ thể nàng.

Cử chỉ của Dạ Huyền quá mức điên cuồng, điên cuồng đến nỗi Lâm Hồi Âm không phản ứng kịp thì đã cảm nhận được hắn tiến vào trong cơ thể mình. Ánh mắt đột nhiên mở lớn, cảm thấy đau đớn, đáy mắt xuất hiện một tầng nước, ghé sát người hắn.

Dạ Huyền cúi thấp đầu đối diện với ánh mắt của nàng, thấy nàng đau đớn mà ứa nước mắt không hiểu sao hắn lại thấy thoải mái hơn một chút.

Có phải hay không chỉ như vậy trong mắt ngươi mới có sự tồn tại của ta?

Có phải hay không chỉ như vậy ngươi mới có cảm giác với ta?

Có phải hay không chỉ như vậy ta mới thật sự nhận ra mình là một tên ngốc, đã bỏ ra quá nhiều nhưng cũng không được báo đáp?

Đáy lòng Dạ Huyền truyền đến từng trận đau đớn, hắn thật sự rất giận và không cam lòng. Hắn muốn mình quên đi tất cả, chỉ là cứ đè chặt cơ thể nàng, liên tục ra vào.

Nếu như vậy mà làm ngươi có chút suy nghĩ về ta.

Vậy thì hãy cứ như vậy đi.

Càng nghĩ Dạ Huyền càng tăng tóc, Lâm Hồi Âm dẫu sao cũng chỉ là người trần mắt thịt không thể nào chịu đựng nổi, run rẩy lên tiếng, muốn Dạ Huyền nhẹ một chút, nhưng hắn lại giống như chẳng nghe thấy lời nói của nàng. Cứ để thú tính của mình lấn át lý trí.

Dạ Huyền không có quá nhiều kỹ xảo, cả đêm hôm qua vì nàng mà dịu dàng kiên nhẫn, bây giờ chỉ muốn phát tiết.

Một chút lý trí sót lại nói cho hắn biết không thể làm tổn thương nàng, cho nên sau mỗi lần thô bạo, khi tiến vào nàng rồi thì hắn lại trở nên ôn nhu hơn.

Sau đó cơ thể Lâm Hồi Âm cũng dần dần có phản ứng, nàng cũng không còn cảm giác đau như trước, ngược lại còn thấy chút cảm giác khác thường. Nàng không thích ứng kịp nên cau mày, cố nén xuống cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể.

Hắn đè trên người nàng, nàng thì cong môi uể oải hô hấp, toàn thân bủn rủn không cách nào nhúc nhích, hồi lâu mới khẽ giật người. Thấy Dạ Huyền đang chăm chú nhìn mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.