Người đàn ông sau lưng nữa dựa vào bàn, ngón tay tùy ý đặt lên song cửa. Vài lá trúc xanh um tươi tốt rũ vào trong phòng, đọng lại vài giọt. Một bàn tay khác của hắn vô tình hay cố ý vuốt ve những giọt nước. Giọt nước dính trên tay hắn một giây sau biến thành luồng khí trắng tiêu tán đi.
Lúc này ánh trăng ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, dưới ánh trăng sáng ngời dung nhan cửa hắn trở nên rất không chân thật. Ánh mắt mông lung nhìn ra cửa sổ, bóng dáng rất cô tịch.
Lâm Hồi Âm ngây ngô sợ run đứng tại chỗ, sững sờ nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Dạ Huyền rũ mi mắt hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình nên không nhận ra có người đến. Tiếp tục trêu đùa cùng những giọt sương, sau đó dùng tiên thuật hóa chúng thành từng luồng khí trắng.
Hắn lặp đi lặp lại động tác kia rất nhiều lần mới cảm thấy có chút nhàm chắn, lười biếng lắc lắc người. Trong giây phút kia ánh mắt hắn chợt lướt qua Lâm Hồi ÂM đang đứng sau cửa cách đó không xa. Ánh mắt hắn tìm được điểm nhìn, toàn thân xoay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, cả người cũng đứng thẳng lên.
Ánh mắt hắn không hề gợn sóng giống như một hồ nước sâu không thấy đáy vậy, rất bình tĩnh.
Lâm Hồi Âm không nhé tránh còn trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn, bốn mắt chạm nhau hồi lâu sau, dường như Dạ Huyền có chút mệt nên mới chớp chớp mắt, ánh mắt tuyệt đẹp lăn tăn gợn sóng.
Lúc này hắn mới cất bước đi tới chỗ Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm căng thẳng theo điều kiện tự nhiên lùi lại phía sau, cả người hoàn toàn dán chặt lên cửa phòng.
Sau khi cách Lâm Hồi Âm chừng ba bước thì hắn mới dừng lại. Trên gương mặt tuấn mỹ kia vẫn không có cảm xúc gì, chỉ là hắn mím môi không lên tiếng. Hắn lẳng lặng nhìn Lâm Hồi Âm ánh sáng nơi con mắt thay đổi không ngừng, ánh mắt đó xinh đẹp không giống với đàn ông nhân gian nhưng mà rơi vào người Lâm Hồi Âm làm nàng cảm thấy rất sợ hãi.
Lâm Hồi Âm mất bình tĩnh cảm thấy Dạ Huyền như vậy làm nàng không thể nào thở nổi, dời ánh mắt đi không dám nhìn hắn nữa.
Mà Dạ Huyền đứng trước mắt nàng cũng không hề nói chuyện cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng.
Lâm Hồi Âm bị hắn nhìn đến bất an, nàng rất không tự nhiên giật giật người, sau đó giả bộ như không có chuyện gì, ôm quần áo bẩn bước vào trong nhà. Vừa đi vừa tỏ ra bình tĩnh, nhìn Dạ Huyền cười khan hai tiếng, nói: "Trễ thế này sao ngươi còn chưa ngủ?"
Dạ Huyền không lên tiếng ngược lại xoay người, bước theo sau Lâm Hồi Âm, nàng đi đến đâu hắn sẽ theo đến đó.
Lúc ban đầu Lâm Hồi Âm còn có thể xem như không có việc gì, đưa quần áo bẩn vào chỗ bỏ, sau đó nhàn nhã ngồi xuống trước gương đồng chải tóc mình.
Nhưng mà chỉ cần nàng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Dạ Huyền đang đứng cách mình chừng ba bước. Hắn vẫn cứ duy trì tư thế trầm mặc đó, cứ nhìn nàng chằm chằm. Dạ Huyền như thế càng làm nàng lo lắng đề phòng.
Đến nỗi sau đó bàn tay đang vấn tóc của nàng cũng có chút run rẩy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]