284. Nàng ghen sao?[4]
Triều Ca nhìn Lâm Hồi Âm, nàng không dám dẫm hẳn chân xuống đất, chỉ kiễng mũo chân, thoạt nhìn khập khà khập khiễng.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không nhận sự hỗ trợ của hắn.
Hắn nhớ, sau khi hắn cứu nàng ra khỏi cung điện của Dạ Huyền, nàng cầm tay hắn, vội vàng hỏi, nếu nàng bị Dạ Huyền đuổi giết thì phải làm sao bây giờ, nàng còn nắm ống tay áo hắn, muốn hắn giúp, đưa nàng về nhà....... Kho ấy, tựa hồ nàng đã coi hắn là vị cứu tinh duy nhất trên thế gian này.
Triều Ca cảm thấy trái tim mình như bị cái gì siết chặt, khó chịu đến mức không thể hít thở, vẻ mặt bình tĩnh nhất quán có chút vặn vẹo, khóe mắt hắn bắt đầu phiếm hồng.
......
Lâm Hồi Âm trở lại phòng, tâm tình buồn bực, nàng khó chịu nằm trên giường, mở trừng mắt mãi cho đến hừng đông.
Sau khi sinh nhật của Triều Ca qua đi, toàn bộ Thần sơn lại quay về theo quy luật, sáng sớm chạy bộ, Lâm Hồi Âm bị thương ở chương, đương nhiên là không thể chạy, nhưng vẫn đi báo danh.
Buổi sáng học ở atinh Điện, thiếu đi Liên Y, toàn bộ phòng học nhưng thật ra im lặng không ít, không có ai đắc ý dào dạt khoe khoang, toàn bộ phòng học có vẻ nặng nề, Lâm Hồi Âm mất ngủ cả tối hôm qua, hôm nay đi học thì nằm bẹp trên bàn ngủ đến khi hết giờ.
Buổi chiều học tiên thuật ở giáo trường, người giảng bài là Triều Ca, mà Lâm Hồi Âm bị đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387696/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.