Triều Ca cảm thấy như có con dao đâm vào lòng, cực kỳ khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nhìn Lâm Hồi Âm, không biết nên nói chuyện thế nào.
Triều Ca hắng giọng, rốt cục mới miễn cưỡng nới với Lâm Hồi Âm, thổ lộ ra lời trong lòng:“Hồi Âm, chúng ta không nên như vậy.”
Hắn và nàng, hai người, vốn không nên như vậy.
Ngàn năm trước, bọn họ yêu nhau, ngàn năm sau, đáng nhẽ bọn họ vẫn phải ở cùng một chỗ.
Lâm Hồi Âm mím môi, không lên tiếng, đảo mắt, lại thoáng hiện qua lửa giận, hừng hực thiêu đốt.
“Hồi Âm, chúng ta thật sự không nên như thế.” Triều Ca nặng nề lặp lại một lần.
“Chúng ta không nên như vậy, vậy chúng ta nên thế nào?” Lâm Hồi Âm không thể nhịn nữa, chanh chua nói:“Chẳng lẽ chúng ta nên như thế, ta chẳng hay biết gì, ngây ngốc cái gì cũng không biết, tưởng ngươi thật tâm với ta, sau đó ngốc hồ hồ, nhận sự dạy dỗ của ngươi, biến thành Thanh Âm ngươi vẫn mong chờ?”
“Hồi Âm, lần trước là ta không đúng, để ta giải thích, chúng ta đừng như vậy, chúng ta bắt đầu lại nhé, được không?”
Nàng không hiểu, vì sao Triều Ca muốn biến là có thể biến, nàng cũng không hiểu, rõ ràng đã hết hy vọng, vì sao năm lần bảy lượt hắn vẫn bám riết lấy nàng?
Lâm Hồi Âm cắn môi, có bực bội nói với Triều Ca:“Triều Ca, ngươi đừng gây trò cười nữa, dựa vào cái gì ngươi nói đừng như vậy, ta phải nghe lời ngươi đừng như vậy, dựa vào cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387690/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.