Chương trước
Chương sau
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Dạ Huyền.

Ánh mắt Dạ Huyền sáng lên, lộ ra tia nóng bỏng, nhìn thật sâu vào đôi mắt Lâm HỒi Âm, làm Lâm Hồi Âm cảm thấy hoảng hốt chỉ muốn xoay người chạy khỏi đây.

Lâm Hồi Âm rút tay mình khỏi tay Dạ Huyền nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn.

Hắn rốt cuộc có biết nắm tay một cô gái như vậy là có bao nhiêu ám muội không?

Lâm Hồi Âm nuốt nước bọt, cảm thấy toàn thân đổ một tầng mồ hôi, đang chuẩn bị lên tiếng để hắn có thể yên tâm buông tay nàng ra. Nhưng Dạ Huyền lại hít sâu một hơi, trên mặt lại lộ ra nụ cười ảm đạm, làm cho nhan sắc vốn dĩ mê người chói mắt của hắn càng trở nên mê hoặc hơn. Hắn mở miệng giọng nói rất dễ nghe: "Ngày hôm đó, ở trường sanh điện ta đến muộn, ngươi có trách ta không?"

Lâm HỒi Âm ngàn vạn lần cũng không nghĩ Dạ Huyền lại nói ra một câu như vậy.

Một cảm giác không diễn tả được lan tỏa trong trái tim nàng, ánh mắt nhìn Dạ Huyền trở nên mờ mịt.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào?

Xoay người một cái có thể giết người đến mức vô tình, nhưng trong nháy mắt lại dịu dàng đến mê người như vậy!

Huống chi hắn đã từng cứu nàng, nàng cảm ơn còn chưa kịp sao có thể trách hắn?

Lâm Hồi Âm cong môi, nói: "Không trách ngươi, ngược lại ta còn phải cảm ơn ngươi."

"Không cần cảm ơn." Dạ Huyền khẽ mỉm cười, không để ý tiếp tục nói: "Ngươi không cần cảm ơn ta, ngươi ở bên cạnh ta, làm người của ta, chỉ cần ngươi có tâm ghi nhận không cần nói cảm ơn với ta."

Ngươi ở bên cạnh ta, làm người của ta...

Mấy hôm nay Dạ Huyền thường xuyên nói ra những lời này, Lâm Hồi Âm không nhịn được mà đỏ mặt, ánh mắt giương lên, kháng nghị: "Tại sao ta là người của ngươi?"

"Không phải ngươi đồng ý ở cạnh ta ba năm sao?" Dạ HUyền cau mày hỏi ngược lại.

Lâm Hồi Âm há miệng "Hơ" một tiếng cũng không nói gì nữa.

Dạ Huyền nhìn Lâm HỒi Âm mãi không nói gì, cười một tiếng thấp giọng mở miệng: "Ta đảm bảo sau này sẽ không để tình huống như vậy xảy ra nữa, nếu ngươi gặp nguy hiểm ta sẽ không đến trễ như vậy."

Dừng một chút Dạ Huyền giống như muốn để Lâm Hồi Âm an tâm vậy, nói một câu: "Chỉ cần có ta sẽ không ai có thể làm ngươi tổn thương."

Cổ họng Lâm Hồi Âm có gì đó mắc lại vậy, nghẹn ngào, nàng nằm mơ cũng không thể ngờ Dạ Huyền lại nói những lời như vậy với nàng.

Ánh mắt hắn, giọng nói hắn cả bàn tay đang nắm lấy tay nàng mang theo một sức lực để nàng biết, lời hắn nói là thành tâm, tuyết đối không phải qua loa lấy lệ, giả dối.

Lâm Hồi Âm lại nghĩ đến lúc mình cùng Liên Y rơi xuống giữa không trung, hắn đã truyền cho nàng tiên khí. Còn giúp nàng xuống núi, đứng ở phương diện khác mà nói, ở trường sanh được hắn thay nàng lập công, còn tuyên chiến với tiên phi. Ngay hôm này còn vì nàng mà đánh trả Liên Y...

Một màn như vậy cứ luôn chuyển động trong đầu nàng.

Có thời điểm một người đợi một người tốt không phải tự dưng người kia xuất hiện mà là cố gắng từng ly từng tí nhưng lâu dài. Lúc ban đầu cũng không rõ ràng, cũng không xuất chúng thậm chí còn không phát hiện được. Nhưng thời gian trôi qua, cả đoạn đường dài trong lúc bất chợt nhớ lại sẽ phát hiện mỗi một ngày mỗi một chút tựa đều giống như có thể tìm được những hành động nhỏ nhoi hắn giành cho mình....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.