Sắc mặt Triêu Ca đại biến.
Dạ Huyền lại im lặng nhìn hắn mím môi, rồi duy trì giọng điệu nói tiếp: "Cách ta và ngươi yêu khác nhau, ngươi muốn biến nàng thành hình bóng mà ngươi yêu, còn ta lại yêu nàng. Bất kể nàng có bộ dạng như thế nào ta cũng yêu. Nếu nàng muốn thành tiên ta sẽ đi cùng nàng đến lão địa thiên hoang, nếu nàng một mực chỉ muốn làm người ta có thể vì nàng từ tiên trở thành người, rơi vào kiếp luân hồi, cùng nàng làm dân chúng bình thường, sống một cuộc sống bình thường."
Dạ Huyền nói xong cũng không nhìn Triêu Ca nữa, nhàn nhạt xoay người bay đi.
Có lẽ trời cao đã rất công bằng, cho hắn một xuất thân tối tăm nhưng lại có cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Mà Triêu Ca tuy thân là hoàng thái tử của đông hoang đại lục, thân phận hiển hách, hơn hẳn người khác nhưng lại khó tránh khỏi trách nhiệm!
Có thiên hạ mất mỹ nhân. Có mỹ nhân lại từ bỏ chúng sanh.
Có lúc đến cuối cùng khó mà lựa chọn được, thiên hạ và mỹ nhân không thể có cả hai.
Hắn không phải Triêu Ca cho nên không thể nào thông cảm cho Triêu Ca, cũng không thể hiểu Triêu Ca đang nghĩ gì.
Hắn là Dạ Huyền, hắn chỉ biết người hắn muốn bảo vệ, muốn cưng chiều chỉ có mình nàng thôi.
Cái gì mà thiên hạ, cái gì mà chúng sanh, cái gì mà tốt đẹp hắn đều không quan tâm!
Triêu Ca nhàn nhạt đứng trên đám mây, nhìn bóng lưng Dạ Huyền từ từ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387585/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.