Từ đỉnh Thần Sơn xuống, Liên Y vẫn cưỡi trên ngự kiếm, nàng đi trước, Triêu Ca cưỡi gió không nhanh không chậm theo sau.
Đến chỗ ở của đệ tử mới, Liên Y dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn Triêu Ca sau lưng nhàn nhạt cười một tiếng: "Thái tử ca, huynh cùng ta đến nơi này."
Triêu Ca gật đầu một cái rồi đuổi theo.
Liên Y đi thẳng một đường dẫn Triêu Ca đến trước phòng Lâm Hồi Âm. Đứng trước cửa, nàng không trực tiếp đẩy cửa ra mà nhẹ nhàng gõ hai cái, mọi thứ rất yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại.
Triêu Ca nhíu chặt lông mày, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Liên Y, Hồi Âm sao vậy?"
Liên Y không trả lời vấn đề của Triêu Ca, chỉ là giương lên một nụ cười sau đó ngưng tụ tiên lực đẩy mạnh cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Cửa bị đẩy ầm ầm mở ra, Liên Y chỉ vào trong phòng, nói với Triêu Ca: "Thái tử ca, huynh sang đây xem."
Tâm tư của Liên Y không phải Triêu Ca không biết, chỉ là hắn thật sự không hiểu nàng ta phí sức đưa hắn đến chỗ ở của Lâm Hồi Âm rốt cuộc là vì cái gì.
Triêu Ca đứng tại chỗ, nhìn Liên Y chằm chằm hai giây, cũng không nhìn ra gì, vội sải chân ưu nhã bước đến cạnh cửa, hơi cúi người bước vào bên trong.
Phía trong là một mảnh đen nhánh, Triêu Ca thầm niệm một khẩu quyết châm lửa, nến trong phòng Hồi Âm lập tức sáng lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lúc này Triêu Ca mới thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387564/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.